THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Nắng xuân chiếu vào người, ấm áp vô cùng.

Thẩm Nguyệt nhắm mắt hồi lâu, hỏi: “Ai là người nói ta quá bổ thì sẽ không tiêu?”
Triệu thị ở bên cạnh im lặng một chút rồi đáp: “Người của nhà kho nói là tướng quân nói”.

Thẩm Nguyệt khẽ cười, hỏi: “Tướng quân có đang ở trong phủ không?”
“Có ạ”.

“Vậy ngươi truyền chuyện vừa đi đến nhà kho cho hắn ta nghe được.

Ta nghĩ hắn ta chẳng mấy chốc sẽ gọi đại phu tới thăm ta thôi”.

Quả thật, nàng vừa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng chân.

Đồ Liên Thanh Châu mang đến vô cùng quý giá, trong phủ tướng quân cũng hiếm thấy, xem chừng Liên Thanh Châu đã tốn không ít công sức.

Nhưng hai ngày trước Liễu Mi Vũ đòi uống huyết tổ yến, đây lại là thánh phẩm trong cung.

Triệu thị nhận ra tổ yến Liễu Mi Vũ là cực phẩm bởi vì khi lão phu nhân còn sống thì trong cung đã ban thưởng một lần, bà ta cũng được chứng kiến.

Nghe Triệu thị nói Liễu Mi Vũ sau khi dùng thuốc bổ thì khí sắc trở nên hồng hào, mặt mày rạng rỡ.

Khó trách mà Tần Như Lương muốn để lại đồ tốt cho nàng ta hết.


Vật Liên Thanh Châu đưa cho nàng rơi vào tay người khác, người khác còn dám lấy một lý do đường hoàng để mặc kệ nàng, đúng là vô tâm không kể xiết.

Hiện tại, người đến chính là Hương Phiến ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.

Dường như Hương Phiến có vẻ khá sợ Thẩm Nguyệt, không dám đến quá gần, bài bản nói: “Tướng quân nghe nói công chúa muốn đến nhà kho lấy thuốc bổ, lại nghe thái y trong cung nói thân thể công chúa quá yếu, không nên ăn nhiều đồ bổ, ngược lại sẽ phản tác dụng”.

“Tướng quân không cho công chúa lấy đồ bổ cũng là vì tốt cho công chúa, hiện tại đặc biệt gọi đại phu tới chẩn bệnh cho công chúa một phen.

Nếu thể chất công chúa chuyển biến tốt đẹp thì cần bồi bổ, nhưng nếu không thì phải chờ công chúa dưỡng thân thể cho tốt hơn thì mới bồi bổ được”.

Nói xong, Hương Phiến liền gọi đại phu tiến lên bắt mạch cho Thẩm Nguyệt như thường.

Thẩm Nguyệt mặt không đổi sắc, phối hợp chìa tay ra.

Đại phu trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: “Thân thể phu nhân vẫn quá yếu, khí huyết không tốt, thời gian này không hợp dùng đồ bổ, tránh cho việc quá bổ không tiêu, nên chờ thai nhi ổn định rồi hãy dùng tiếp”.

Thẩm Nguyệt cười nhạo hai tiếng, thân thể của nàng thế nào nàng biết rõ.

Chờ thai nhi ổn định thì đồ Liên Thanh Châu đưa tới chắc đã vào bụng Liễu Mi Vũ hết rồi.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Đại phu nói láo tốn công quá đi, có mệt lắm không? Triệu ma ma thưởng cho đại phu hớp trà nào”.

Đại phu lúng túng nói: “Không, không cần đâu ạ”.

Hương Phiến nói với vẻ cười nhạo: “Xem ra công chúa không có phúc hưởng đồ bổ rồi, để cho phu nhân nhà ta dùng hết vậy.

Sau này công chúa cũng đừng đến nhà kho nữa.

Người bên kho nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng công chúa nên cũng sẽ không cho đồ đâu”.

Thẩm Nguyệt híp mắt, chẳng nói gì.

Hương Phiến lại mỉa mai: “Tướng quân và phu nhân đang chờ ta quay về đáp lời đây, công chúa tiếp tục phơi nắng đi”.

Nói xong, nàng ta nghênh ngang dẫn đại phu rời đi.

Mặc dù Triệu thị lớn tuổi hơn Hương Phiến nhiều nhưng cũng tức giận vô cùng.

Ai cũng làm việc vì chủ nhân của mình, Triệu thị trước đó tuy không phải người của Thẩm Nguyệt nhưng rất suy nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng.


Tướng quân không muốn đứa bé, bà ta sẽ làm mọi cách để giữ đứa bé trong bụng Thẩm Nguyệt.

Hương Phiến đưa đại phu rời đi, Thẩm Nguyệt tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời.

Ánh sáng ấm áp phủ lên người nàng, tạo ra một lớp ánh kim.

Gió nhẹ khẽ thổi qua mấy sợi tóc của nàng, giống như nhuộm vàng sợi tóc.

Nếu không phải gương mặt trắng tinh của nàng dính vết sẹo dữ tợn thì trông cũng rất mê người.

Triệu thị cho rằng, nếu công chúa không bị hủy dung thì tâm tính này của nàng nên được tướng quân sủng ái mới phải.

Chỉ trách lúc trước công chúa có chút ngốc nghếch, quá chấp nhất với tướng quân.

Haiz, chuyện cũ bỏ qua vậy.

Thẩm Nguyệt thấy Triệu thị thở dài, khẽ nở nụ cười, nói: “Nếu đã là đồ của ta, ta có cho chó ăn thì cũng đâu đến phiên nàng ta há mồm ra đớp chứ?”
Muốn chơi nàng ta thì thiếu gì cách?
Liễu Mi Vũ ăn như thế nào, Thẩm Nguyệt sẽ để nàng ta khóc chảy đến cả máu để nôn ra.

Phủ tướng quân to lớn, Thẩm Nguyệt gần như cả ngày không gặp Tần Như Lương.

Lúc Tần Như Lương ở nhà thì đa số thời gian là dính với Liễu Mi Vũ.

Thẩm Nguyệt không đi quấy rầy cuộc sống nam nữ của họ, Tần Như Lương cũng mặc cho nàng tự do hành tẩu trong phủ.

Thẩm Nguyệt vẫn phải đi ra ngoài viện hít thở không khí.

Tiết trời dần ấm lên, hậu hoa viên dạt dào ý xuân, cảnh xuân tươi đẹp.


Xuân sắc trong vườn lan tỏa khắp nơi.

Hôm ấy, Thẩm Nguyệt đi dạo trong hậu hoa viên.

Nàng mặc áo dài màu be có thêu nhánh dây leo ở góc, cổ áo cao cùng hai hàng cúc lộng lẫy đi khắp đường viền cổ áo, tôn lên dáng người cao và mảnh mai của nàng.

Thân thể Thẩm Nguyệt có chút gầy gò, vẫn chưa lộ bụng.

Đây rõ là áo cũ, nhưng mặc trên người nàng lại hiện ra khí chất cổ điển và uyển chuyển, xinh đẹp tự nhiên.

Nếu nàng không bị hủy dung.

Vết thương trên mặt đã khỏi, lớp da non màu hồng phấn nhìn vô cùng chói mắt.

Trong lúc mang thai, Thẩm Nguyệt tự nhiên không thể tô son điểm phấn, mà nàng cũng không thích những thứ ấy.

Trong lúc đi lại ở phủ tướng quân, nếu lúc nào cũng có thể dùng gương mặt này để dọa Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thì cũng là một chuyện lí thú.

Bây giờ cả hai cố gắng không gặp mặt nàng, đến thời gian dùng bữa cũng dịch đi một chút.

Trước khi ra cửa, nàng tiện tay mở hộp nữ trang ra, bên trong không phải trang sức tuyệt đẹp mà là phấn phụ tử mới mài trước đó không lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi