THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Tần Như Lương nhận ra rằng nàng đã không còn thích sự hiện diện của hắn ta như trước đây nữa.
Thậm chí bây giờ trông nàng còn có chút chán ghét.
Cơn tức giận đã dịu đi bên trong Tần Như Lương bây giờ lại đột nhiên bùng lên.
Thẩm Nguyệt ngồi dậy, nhướng mày lười biếng nói: "Ồ, đúng là hiếm thấy.

Ta nghe nói Liễu Mi Vũ đang bị chảy máu mũi rất nhiều, tướng quân không bận rộn chăm sóc ả ta hay sao mà lại còn có thời gian đến đây tìm ta?"
Tần Như Lương nhìn thẳng vào nàng, sẵng giọng nói: "Chẳng lẽ cô không biết tại sao ta lại tới đây?"
Thẩm Nguyệt vén tóc bên tai, động tác bình thản, quay đầu nhìn hắn ta nói: "Nói thật thì ta không biết".
"Ta nghe nói mấy ngày nay Liễu Mi Vũ thường xuyên gặp cô".
"Cùng sống dưới một mái nhà thì sao có thể không gặp nhau mỗi ngày được?"
"Cô đã làm gì nàng?", Tần Như Lương trừng mắt hỏi.
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ ta lại có thể đánh lệch mũi ả ta hay sao?”, nàng nheo mắt rồi lại cười nói: "Nếu như ả ta bị đánh lệch mũi thật thì thảm lắm, khuôn mặt vốn xinh đẹp như thế cơ mà".

Tần Như Lương trầm giọng nói: "Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với cô.

Ta đã nói nếu như cô còn dám động vào nàng thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Lần này nàng bị chảy máu mũi, cô dám nói chuyện đó không có liên quan gì đến mình sao?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Tần Như Lương, xét về chuyện lòng dạ lang sói thì ngươi đứng thứ hai sẽ không ai dám nhận đứng thứ nhất!"
Tâm trạng Tần Như Lương chùng xuống, cơn tức giận lại bùng cháy.
Nàng nhìn thẳng vào hắn ta rồi nói tiếp: "Ả ta tới đây lấy thuốc bổ của ta để bồi bổ thân thể của mình, kết quả dùng quá nhiều thuốc bổ lại đâm ra phản tác dụng, bây giờ ngươi còn chạy đến đây trách ta?"
Tần Như Lương cũng chỉ nghe Hương Phiến nói mấy ngày này Liễu Mi Vũ thường xuyên gặp Thẩm Nguyệt nhưng trên thực tế hắn ta cũng không có bằng chứng.
Bây giờ Thẩm Nguyệt lấy nhu thắng cương, ném ngược vấn đề lại cho hắn ta, chẳng khác nào đang vả mặt hắn ta một cái thật mạnh.
Sắc mặt Tần Như Lương trở nên rất khó coi, hắn ta lạnh lùng nói: "Thân thể của Mi Vũ yếu ớt còn không phải là do cô hại hay sao? Nàng dùng thuốc bổ của cô để bồi bổ thân thể mình cũng không có gì đáng nói", nói xong hắn ta liền phất tay áo xoay người rời đi: "Chuyện này tốt nhất là đừng liên quan đến cô".
Ở đây càng lâu thì hắn ta lại càng cảm thấy chán ghét.
Không ngờ lúc hắn ta xoay người rời đi thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng.
Nàng lại cười nói: "Hôm nay Liên công tử đã tới đây, ngươi có biết không?"
Khi đó Tần Như Lương đang bận chăm sóc Liễu Mi Vũ, làm gì có thời gian mà để ý đến chuyện đó.

Sau đó hắn ta mới nghe nói Liên Thanh Châu đã mang đến cho Thẩm Nguyệt một nha hoàn.
Tần Như Lương dừng bước.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: "Trong lúc đang nói chuyện phiếm thì bọn ta cũng có nhắc đến chuyện thuốc bổ.

Đại phu nói rằng thân thể của ta không thể nào hấp thụ được số thuốc bổ quý giá đó, cho nên hôm nay ta đã nói với hắn muốn trả lại những thứ đó, hắn cũng đã đồng ý rồi".
Tần Như Lương hít sâu một hơi, tức giận đến phát run.

Lúc hắn ta quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: "Ta đã hẹn hắn ba ngày sau sẽ mang tất cả trả về phủ cho hắn".
Nói đoạn nàng lại đứng dậy, vươn vai một chút rồi lại nói: "Ngươi tính sao thì tính đi, lời ta cũng đã nói ra rồi, nếu như không thể mang trả lại cho người ta đủ vật phẩm thì có khi người ta lại nghĩ phủ tướng quân tham lam đến mức âm thầm cắt xén chút vật phẩm của người ta".
“Thẩm Nguyệt”, Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn lại hắn ta rồi mỉm cười nói: "Ta biết Liễu Mi Vũ đã dùng thuốc bổ của ta rất nhiều, nhưng không phải còn đến tận ba ngày nữa hay sao? Trong ba ngày này ngươi có thể tìm ra cách để bù lại đủ phần mà ả ta đã dùng chứ?"
Nhưng cho dù có thể bù đủ vật phẩm thì chuyện này cũng sẽ khiến cho Tần Như Lương cháy túi một lần nữa.
Tất cả thuốc bổ mà Liễu Mi Vũ đã dùng đều có giá trị rất xa xỉ.
Thẩm Nguyệt biết bản thân mình không thể dùng đống thuốc bổ đó được cho nên liền muốn trả lại.
Tần Như Lương biết nàng cố ý làm như vậy, nhưng cho dù hắn ta có biết thì cũng có thể làm gì được?
Nàng đã làm gì sai ư? Dường như nàng chẳng làm gì sai cả.
"Cô muốn phủ tướng quân tán gia bại sản hay sao?", Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thẩm Nguyệt bình thản nói: "Nếu như ta nhớ không lầm thì trước giờ ta chẳng được lợi ích gì cả, không phải sao? Hôn lễ ba ngày ba đêm trước đó đã khiến cho Liễu Mi Vũ của ngươi nở mày nở mặt, bây giờ Liễu Mi Vũ của ngươi tham dùng thuốc bổ cho nên mới chảy máu mũi, nhưng tất cả lợi ích không phải đều dồn hết lên Liễu Mi Vũ của ngươi hay sao?"
Nàng chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, hai mắt sáng lên giống như có chứa sao trời bên trong: "Là ta đã ép ngươi nạp thiếp sao? Là ta tự tay nhét thuốc bổ vào miệng của Liễu Mi Vũ sao? Đại tướng quân của ta ơi, ngươi làm người phải có lương tâm một chút, bằng không lỡ như vừa ra đường đã bị thiên lôi đánh hoặc bị xe tông thì phải làm sao đây?"
Tần Như Lương gằn từng tiếng nói: "Thẩm Nguyệt, cô lớn gan lắm!"
Thẩm Nguyệt trợn mắt, đặt tay lên bụng mình rồi nói: "Tướng quân nói đúng, Thẩm Nguyệt ta đúng là đang có gấp đôi lá gan so với người thường!"
Lúc Triệu thị và Ngọc Nghiên quay lại thì đã nhìn thấy Tần Như Lương tức giận phất tay áo rời đi.
Mới hai ngày trước Liễu Mi Vũ vẫn còn đắc ý về chuyện mình có thể thoải mái dùng thuốc bổ trân quý của Thẩm Nguyệt.

Lần này xảy ra chuyện, sau khi biết tin thì nàng ta đã lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, cơ thể vốn đang suy yếu nay lại thêm chứng hỏa thịnh trong người, lần này mới đúng là khó chữa trị.
Ước chừng phải mất một khoảng thời gian dài điều dưỡng thì mới có thể hồi phục lại như cũ.
Không biết Tần Như Lương đã lấy tổ huyết yến cực phẩm cùng vô số linh chi trân bảo ở đâu ra để bù vào phần mà Liễu Mi Vũ đã dùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ta phải nghiến răng nghiến lợi chi tiền thì Thẩm Nguyệt liền cảm thấy sướng không tả nổi.
Thật ra Thẩm Nguyệt chưa bao giờ nói sẽ trả lại tất cả vật phẩm về cho Liên Thanh Châu.
Khi Tần Như Lương mang vật phẩm đi trả lại thì mới biết Liên Thanh Châu không hề hay biết chuyện này.
Thẩm Nguyệt chết tiệt rõ ràng đã gài bẫy hắn ta một lần nữa.
Vừa tốn tiền mua vật phẩm bù vào, vừa tức giận đến mức muốn hộc máu.
Tần Như Lương cũng chẳng có mặt mũi nào mà mang số vật phẩm này về phủ, cuối cùng chỉ đành đặt đồ xuống rồi nghiêm mặt rời đi.
Đi được mấy bước, bóng dáng cao lớn của hắn ta dừng một chút, sau đó hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Liên Thanh Châu đang đứng dựa vào khung cửa rồi lạnh lùng nói: "Liên Thanh Châu, ngươi tốt hơn hết nên nhớ kỹ thân phận của mình.

Văn võ toàn triều còn không có ai dám đứng về phía của nàng, một dân thường như ngươi thì tính là thứ gì? Ngươi cho rằng thế đạo bây giờ còn giống như ngày xưa hay sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi