THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Nếu như hung thủ đã có dã tâm hại người thì những bằng chứng về những thứ mà lão phu nhân đã ăn, đã mặc hay đã chạm vào chắc chắn đều đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Sau đó Thẩm Nguyệt nói: "Lần này có cơ hội thì ngươi vào nhìn bà nội của ngươi nhiều hơn đi. Có lẽ bằng chứng duy nhất vẫn còn ở trên người bà nội của ngươi".

Nhưng lão phu nhân đang nằm ở trong quan tài đặt ở linh đường, người đến phúng viếng làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy được?

Hạ Du ủ rũ nói: "Bọn họ sẽ không cho chúng ta bước lên nhìn đâu".

Thẩm Nguyệt liếc mắt nói: "Chỉ cần ngươi không sợ quấy rầy sự an tĩnh của lão phu nhân thì ta sẽ có cách. Ta nghĩ lão phu nhân cũng muốn nhìn thấy ngươi bình an vô sự thì mới có thể ra đi thanh thản".

Hạ Du trịnh trọng gật đầu nói: "Được, bất kể dùng biện pháp gì, chỉ cần ta có thể nhìn thấy bà nội và tìm ra hung thủ thì có làm gì ta cũng đồng ý".

Quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ phúng viếng, Thẩm Nguyệt thay y phục trắng, mang theo Ngọc Nghiên cùng Hạ Du đi tới Hạ gia.

Hạ Du mặc y phục của người hầu, hơi cúi đầu cùng Ngọc Nghiên đi phía sau, khi đến tới cổng Hạ phủ cũng không khiến cho ai nghi ngờ.

Trong Hạ phủ có người tiến lên tiếp đón, sau đó dẫn theo Thẩm Nguyệt đến phía trước linh đường.

Bên trong Hạ phủ lúc này tràn đầy bi thương, còn chưa kịp vào linh đường thì nàng đã nghe thấy những tiếng khóc truyền ra.

Hạ Du ở phía sau nàng đang rất căng thẳng, hắn ta cố kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống từ hốc mắt.

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Ngươi bây giờ là người của phủ tướng quân ta, bất luận thế nào thì ngươi cũng phải chịu đựng cho ta, ngươi không thể khóc. Nếu như để cho kẻ khác nhìn thấy thì họ chắc chắn sẽ nhận ra ngươi".

Hạ Du hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, ta sẽ không khóc".

Chỉ cần hắn ta có thể đến linh đường nhìn thấy bà nội lần cuối, được khấu đầu quỳ lạy bà nội thì hắn ta đã mãn nguyện rồi.

Lụa trắng treo cao bên trong linh đường Hạ phủ.

Hai bên sảnh là hai hàng người đang quỳ rạp khấu đầu, những người mặc đồ tang bên trong Hạ phủ đều là gia quyến Hạ gia, tiếng khóc than thê lương kéo dài không dứt.

Hôm nay không chỉ có phủ tướng quân đến phúng viếng mà còn có rất nhiều quan viên khác trong triều đến phúng viếng.

Nhưng trong số những người đến phúng viếng chỉ có một mình Thẩm Nguyệt là nữ nhân.

Đại tướng quân đã xuất chinh, nàng đại diện cho phủ tướng quân đến phúng viếng cũng là chuyện bình thường.

Là nữ nhân duy nhất trong đoàn người đến phúng viếng, chuyện Thẩm Nguyệt mang theo bên người một nha hoàn cùng một gia nô tiến vào linh đường cũng không khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.

Khi nàng bước vào linh đường, bên cạnh liền có người hô lên: "Tĩnh Nguyệt công chúa của phủ đại tướng quân đến viếng".

Thẩm Nguyệt chậm rãi bước vào, Hạ Du và Ngọc Nghiên cúi đầu đi theo sau.

Hạ Du không thể ngẩng đầu nhìn lên quan tài trong sảnh, chỉ có thể đau khổ chịu đựng.

Có người từ bên cạnh đi qua dâng lên hương nến.

Hương khói mịt mù, Thẩm Nguyệt cầm lấy nén hương, cúi đầu thật sâu trầm mặc trước quan tài trong linh đường.

Hạ Du và Ngọc Nghiên cũng ngay lập tức quỳ trên mặt đất và cúi đầu thật sâu cùng với Thẩm Nguyệt.

Hạ Du áp trán xuống mặt đất, đau đớn không thể kìm nén.

Thẩm Nguyệt đã cúi đầu ba lần liên tiếp, hắn ta cũng đã làm được điều mình muốn đó là khấu đầu lạy bà nội ba lần.

Sau khi làm lễ, người chủ trì linh đường cúi đầu trả lễ cho Thẩm Nguyệt.

Hạ tướng cùng phu nhân đã già yếu lại chịu không nổi bi thương cho nên không tiện trả lễ, vì vậy chuyện đó đã được giao cho huynh thứ của Hạ Du và thê tử của hắn ta làm.

Huynh thứ của Hạ Du tên là Hạ Phóng.

Khi trả lễ, Thẩm Nguyệt nhìn thấy hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nàng có thể nhận ra rõ ràng đây là gã đã đánh Hạ Du trên phố ngày hôm trước.

Nét mặt của hắn ta vô cùng bi thương, nếu như không để ý thì chắc chắn sẽ bị hắn ta lừa gạt, nhưng sự giả tạo trong ánh mắt đó không thể nào lừa được Thẩm Nguyệt.

Phúng viếng xong, Thẩm Nguyệt quay đầu rời đi cùng mọi người.

Đúng lúc này lại có thêm một người khác bước vào phúng viếng.

Thẩm Nguyệt nghe thấy tiếng hô thông báo rõ ràng truyền đến từ ngoài cửa: "Đại học sĩ Tô đại nhân đến viếng".

Thẩm Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người cao gầy tuyệt sắc từ bên ngoài chậm rãi đi vào dưới ánh nắng mùa hè thì ánh mắt liền dao động.

Hắn ta mặc y phục đen, tóc vấn sau đầu, khuôn mặt lãnh đạm, không ngờ lại gặp Thẩm Nguyệt ở trước linh đường.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn khom người chào Thẩm Nguyệt, không hề ngẩng đầu lên.

Bầu không khí trong linh đường lúc này vô cùng yên tĩnh, trong ngoài đều có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào một cảnh này.

Đối với bọn họ mà nói thì chuyện có thể thấy được đại học sĩ cùng công chúa đồng thời xuất hiện chính là một chuyện hiếm thấy, không thể bỏ qua được.

Thẩm Nguyệt không nhớ rõ về quá khứ vì vậy nàng cũng không hề biết một cảnh này dưới ánh mắt của mọi người có ý nghĩa gì.

Dù vậy nàng vẫn không thất lễ, nàng khẽ gật đầu trả lễ cho Tô Vũ, thái độ vẫn tôn quý hào phóng, thanh cao xa cách như cũ, sau đó nàng liền mang theo người hầu bước qua hắn.

Thẩm Nguyệt khẽ nhíu mày, nàng dường như vẫn còn ngửi được mùi hương lưu luyến trên người hắn.

Tô Vũ vẫn duy trì động tác khom người chào của mình cho đến khi Ngọc Nghiên và Hạ Du cũng bước ngang qua hắn.

Lúc này, trông thần sắc của hắn đã thay đổi một chút.

Cho đến khi người của Hạ phủ ở bên cạnh nhắc nhở: "Tô đại nhân có thể đi vào".

Tô Vũ mới đứng thẳng người bước vào linh đường.

Sau khi phúng viếng trở về, Hạ Du như bị mất hồn mất vía. Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh như không có việc gì, chỉ nói: "Ngươi đã quá quen thuộc đường đi nước bước trong Hạ phủ cho nên đêm nay chúng ta sẽ quay lại, chuyện có tìm được chứng cứ về cái chết của bà nội ngươi hay không đều tùy thuộc vào ngươi".

Hạ Du ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nói: "Ta sẽ xử lý người túc trực bên linh cữu trong linh đường, ngươi cứ việc đi gặp bà nội của mình, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Cho dù có bị bắt thì cũng chẳng sao, cùng lắm là bị đánh đuổi ra khỏi nhà, làm gì còn tình huống nào tệ hơn thế này được nữa chứ?"

Hạ Du hít một hơi thật sâu, đôi mắt ngấn lệ, gật đầu nói: "Được rồi, cứ làm như vậy đi".

Buổi tối, cả hai thay ra một bộ y phục đơn giản.

Thẩm Nguyệt đã tháo bỏ toàn bộ phục sức phức tạp trên người, mái tóc dài của nàng được vấn cao sau đầu trông vô cùng anh khí.

Hạ Du cùng nàng tiếp cận Hạ phủ trong bóng tối.

Vào lúc này toàn bộ Hạ phủ đều đã được thắp đèn nhưng bầu không khí vẫn bị sự thê lương u ám bao trùm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi