THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Nàng đưa tay vỗ vào lưng Ngọc Nghiên, khóe mắt hơi hồng, tiếng nói nhập nhèm mà lười biếng: “Sao mà khóc to thế, công chúa ta mới ngủ có một hồi, đã đến lúc để khóc đâu.

Ngọc Nghiên, sau này ngày nào cũng phải cười, không cười đến cuối không bỏ qua, hiểu chưa...”
Ngọc Nghiên loạn xạ gật đầu: “Nô tỳ hiểu...!hiểu rồi ạ...”
Triệu thị cũng nhẹ nhàng thở ra, không dám trì hoãn, vội vàng đi tìm đại phu tới khám.
Đại phu nói: “Tình hình của công chúa không quá ổn định, cần cẩn thận nằm trên giường tĩnh dưỡng”.
Sau đó, đại phu để lại một phương thuốc, cho Triệu thị đi tìm thuốc để sắc.
Ngọc Nghiên cẩn thận hầu hạ từng tí một.
Thẩm Nguyệt nghỉ ngơi như bình thường, khi nào rảnh thì bảo Ngọc Nghiên mang sách đến đầu giường cho nàng đọc.
Đã hơn một tháng kể từ lần trước thái y trong cung đem thuốc đến cho Thẩm Nguyệt.
Hôm nay Tần Như Lương vào triều trở về, thuận tiện đưa theo thái y.
Đây cũng là ý của hoàng thượng.
Nghe nói Thẩm Nguyệt xảy ra biến cố trong phủ tướng quân, hiện nay mới từ từ khôi phục, hoàng thượng bèn phái thái y tới chẩn xem đứa bé còn không.

Thẩm Nguyệt uống thuốc do thái y kê đã hơn một tháng, nếu thai nhi bất ổn, cộng thêm biến cố này thì chắc chắn sẽ mất con.
Đến lúc đó, có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố Tĩnh Nguyệt công chúa đẻ non, chuyện có con coi như chưa từng xảy ra.
Tần Như Lương vừa về liền đưa thái y đến Trì Xuân Uyển, hắn ta cũng muốn xem người phụ nữ kia giờ còn dám kiêu ngạo nữa hay không.
Hai ngày trôi qua, Thẩm Nguyệt chưa một lần hỏi về đứa bé trong bụng.
Cuối cùng, Ngọc Nghiên thật sự không nhịn được mà hỏi trước: “Công chúa...!không lẽ người không quan tâm đến đứa bé sao...”
Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn Ngọc Nghiên, thản nhiên nói: “Quan tâm thì có ích gì? Sống chết có số, ta đã tận lực rồi, sao có thể không nhìn thấu mọi chuyện?”
Nàng tự cho là bản thân đã làm hết mình.
Nàng và Tần Như Lương không có bất kỳ ràng buộc tình cảm nào, cũng chẳng hề có cảm xúc đặc biệt gì với đứa nhỏ.

Nàng một mực giữ đứa bé là vì đây cũng là một sinh mệnh, hơn nữa cũng có thể là toàn bộ kí thác của Thẩm Nguyệt ngốc kia.
Nàng chưa tàn nhẫn đến độ bỏ đứa bé để giảm bớt gánh nặng.
Nhưng Tần Như Lương lại khác, Tần Như Lương ra tay được.

Tất nhiên đây sẽ là nghiệp của Tần Như Lương.

Không có đứa bé, về sau Thẩm Nguyệt nàng vẫn có thể phong sinh thủy khởi, hơn nữa càng không có gì phải kiêng kỵ.
Có thù báo thù, có oan kêu oan, nàng cũng chẳng phải Thẩm Nguyệt xưa!
Chuyện này đối với Thẩm Nguyệt tuy là có chút tổn hại thân thể nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Thẩm Nguyệt thản nhiên hơn bất kỳ ai, đã là vận mệnh do ông trời sắp đặt thì nàng cứ nhận thôi.
Ngọc Nghiên nào biết được suy nghĩ đó, nàng ta chỉ biết lúc trước công chúa thích Tần Như Lương muốn chết, bây giờ cho là công chúa bị đả kích, nên không dám hỏi thăm chuyện đứa bé.
Ngọc Nghiên vui mừng nói: “Nô tỳ biết công chúa lo lắng trong lòng, nhưng bây giờ công chúa chưa cần lo đâu ạ, đứa bé tạm thời vẫn còn.

Đại phu nói công chúa tổn thương nguyên khí nặng nề vẫn chưa ổn định, thai nhi cũng suy yếu, chỉ cần điều dưỡng từ từ thì nhất định sẽ khỏe mạnh phát triển”.
Thẩm Nguyệt lật sách, chớp mắt nói: “Bây giờ công chúa ta mới bắt đầu thấy lo lắng đây này”.

Hôm đó nàng còn chảy máu cơ mà.

Thẩm Nguyệt không thể hiểu được tại sao đứa bé trong bụng lại có thể an toàn? Đây đúng là nghị lực phi thường, là căn cơ vững chắc!
Chờ đứa bé ra đời, nàng nhất định phải nói một câu: bà đây bội phục!
Lúc trước nàng còn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng bây giờ đứa nhỏ còn trong bụng, nàng bỗng cảm thấy áp lực vô cùng.
Ngọc Nghiên xua tay trước mặt Thẩm Nguyệt: “Công chúa không vui sao ạ?”
Thẩm Nguyệt: “Ngươi nói xem vì sao ta phải vui?”
Ngọc Nghiên im lặng một chút, nói: “Nô tỳ biết công chúa đã không còn mong đại tướng quân thích mình nữa, nhưng dù gì đứa bé vẫn được giữ mà”.
Khi đó, Tần Như Lương vừa mới dẫn thái y đi vào Trì Xuân Uyển.
Triệu thị đang định vào phòng bẩm báo thì Tần Như Lương đã đưa tay ra cản.

Tần Như Lương đi lên, đến bên ngoài mái hiên của Thẩm Nguyệt thì nghe được cuộc nói chuyện của hai chủ tớ.
Hắn ta ngừng bước, không đi vào luôn.
Thẩm Nguyệt quệt miệng nói: “Giữ được đứa bé, sau này ta đẻ ra cũng phải nuôi nó lớn lên mà không được cha yêu thương, có gì tốt đâu? Ta không những phải nuôi, sau này nó lớn ta còn phải mua nhà lấy vợ cho nó nữa, nếu là cưới cô vợ nào cấp bậc cao thì cũng phải tốn không ít tiền lễ.

Huống hồ ai nói nuôi con trai để sau này già nó nuôi lại thế, nếu nó lấy được vợ rồi, lại đá đít bà đây thì ta biết khóc với ai?”
Ngọc Nghiên trừng mắt, bị Thẩm Nguyệt nói cho sửng sốt.

Thẩm Nguyệt nhìn dáng vẻ đáng yêu ngốc nghếch của nàng ta, bèn đưa tay nhéo mặt nàng ta: “Cho nên ngươi phải biết hiện thực tàn khốc cỡ nào”.
Ngọc Nghiên sững sờ nói: “Nhưng đó cũng là chuyện của hai mươi năm sau mà, công chúa nghĩ...!xa thế làm gì ạ?”
Thẩm Nguyệt thở dài, tựa đầu giường, liếc xéo nàng ta: “Sao lại không? Thằng cha nó đã lòng lang dạ sói như vậy rồi, sau này có khi nó là một đứa trẻ hư thì sao? Chưa nói đến hai mươi năm, cứ nói gần một chút, chờ ta đá đít Tần Như Lương, lại có theo một gánh nặng thì sao mà tìm được mùa xuân thứ hai của mình chứ?”
Vừa nói xong, Thẩm Nguyệt thình lình ôm bụng hít một tiếng: “Ối!”
Ngọc Nghiên hoảng hốt: “Công chúa sao vậy ạ? Khó chịu bụng ở đâu ạ?”
Lúc này, Thẩm Nguyệt lấy lại sức, liền vỗ bụng mấy lần: “Thằng nhóc này chán sống rồi, dám đá cả mẹ ruột nó!”
Ngọc Nghiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Nhất định là nghe thấy công chúa bố trí như thế nên không vui đây mà”.
“Còn chưa ra khỏi bụng mẹ đâu, không vui cũng phải nhịn cho ta”, Thẩm Nguyệt nhíu mày nói.
Vừa nói xong, cửa phòng thình lình bị đẩy ra.
Tần Như Lương lạnh lùng, âm trầm đứng ngoài cửa.

Hắn ta đã nghe hết toàn bộ những lời của Thẩm Nguyệt ban nãy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi