THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Tô Vũ chậm rãi cầm lại thánh chỉ, hắn vừa ngước mắt lên liền có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt đã nhảy xuống xe ngựa, nét mặt của nàng trông vô cùng lo lắng.

Thẩm Nguyệt cảm thấy ánh mặt trời vô cùng chói mắt, nàng phải cố hết sức nheo mắt mới có thể nhìn thấy được những đường nét trên khuôn mặt ngược sáng của hắn.

Đôi mắt dài của hắn vẫn sâu thẳm, y phục đen mềm mại rủ xuống, ống tay áo vén nhẹ lên.

Hoa màu hai bên đường vẫn đang gợn sóng xanh mướt trong gió, những ngọn núi sau lưng hắn như cũng trở nên hùng vĩ lộng lẫy hơn.

Nàng cảm thấy khung cảnh này thật không chân thật, cứ như thể mọi thứ trước mắt nàng chỉ là một bức tranh và nàng là người duy nhất đắm chìm trong bức tranh đó.

Đợi đến khi nàng định thần lại thì đã không thể nhịn được mà phải chạy tới xác nhận cảnh tượng trước mặt nàng rốt cuộc chỉ là một bức tranh ảo tưởng hay là Tô Vũ thật sự đã xuất hiện ở đây.

Nàng siết chặt nắm tay, tự nhắc nhở bản thân phải chịu đựng.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đội thị vệ trên mặt đất còn chưa kịp đứng dậy thì Tô Vũ đã hướng về phía nàng khẽ mỉm cười như đang trấn an nàng, nhưng ngay sau đó hắn đã buông lỏng tay nắm cương ngựa, mi mắt mệt mỏi hạ xuống rồi đột nhiên ngã xuống ngựa mà không hề có dấu hiệu báo trước.

"Tô đại nhân!"

Hạ Du ở bên cạnh hắn cũng đang rất vui vẻ khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt, tất cả mọi mệt mỏi trên đường cũng đều tiêu biến hết một nửa, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy hắn ta cũng phải thu liễm niềm vui của mình một chút.

Nhìn thấy Tô Vũ ngã xuống, Hạ Du hiển nhiên rất hả hê cho nên liền nói: "Chắc là do cố chấp thúc ngựa đi đường ngày đêm nên đã thấm mệt, đúng là người đọc sách da mỏng thịt mềm không thể chịu khổ nổi, thế mà còn muốn cậy mạnh. Bây giờ thì hay rồi, ngã xuống là đáng lắm".

Tuy Hạ Du cũng là công tử da mỏng thịt mềm nhưng hắn ta cảm thấy khí lực của mình còn tốt hơn so với một thư sinh như Tô Vũ, vì vậy hắn mới có thể kiên trì cho đến bây giờ vẫn chưa gục ngã.

Tô Vũ ngã xuống trước mặt hắn ta khiến cho hắn ta cảm thấy rất xem thường.

Trong mắt mọi người, Tô Vũ quả thực là một thư sinh không chịu được sương gió.

Thời tiết nóng bức lại phải đi một đoạn đường dài như vậy, có thể chống đỡ được đến tận lúc này đã là cực hạn của hắn rồi.

Thủ lĩnh thị vệ không còn chú ý đến lễ nghĩa nữa, vội vàng tiến lên nâng Tô Vũ dậy.

Nhìn thấy trên đầu Tô Vũ mồ hôi nhễ nhại, hiện tại cũng không có chỗ râm mát để hắn nghỉ ngơi, thủ lĩnh thị vệ không khỏi nói: "Có thể là do Tô đại nhân đã quá mệt mỏi mà còn bị say nắng".

Tiến không được mà lui cũng không xong, chuyện này quả thật có chút phiền phức.

Nếu như để Tô Vũ tiếp tục phơi nắng thì e rằng tình hình sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Thẩm Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Đưa hắn vào trong xe ngựa của ta đi".

Đội thị vệ không thấy có gì sai, tất cả mọi người đều là nam nhi, đi ra ngoài cũng không quan tâm đến nhiều chuyện lễ nghĩa như vậy.

Nhưng Thanh Hạnh lại nói: "Công chúa, Tô đại nhân là thần tử, vào ngồi trong xe ngựa của công chúa là không thích hợp".

Thẩm Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Cứu người quan trọng hơn, có cái gì mà không thích hợp? Chẳng lẽ ngươi muốn để Tô đại nhân còn chưa kịp tới Dạ Lương thì đã lâm bệnh giữa đường? Nếu như Tô đại nhân không thể gánh vác sứ mệnh của triều đình thì công chúa ta cũng không chịu trách nhiệm nổi, ngươi có thể chịu trách nhiệm được sao?"

Thanh Hạnh nói: "Nô tỳ không dám".

Hạ Du không khách khí nói: "Mau đưa hắn vào trong đi kẻo hắn chết dọc đường thì lại khổ cho mọi người phải chịu tội chung".

Vì vậy Thanh Hạnh đành phải nhường đường, Thẩm Nguyệt cũng nhường đường để cho một vài thị vệ khiêng Tô Vũ vào trong xe ngựa của nàng. Cỗ xe này đủ rộng rãi để hắn nằm thẳng chân mà không có vấn đề gì.

Cũng có một đội thị vệ đi theo Tô Vũ cùng Hạ Du nhưng vừa ra khỏi thành thì đã bị hai người bỏ xa ở phía sau. Những chuyện sau đó thì phải chờ đội thị vệ đó bắt kịp mới có thể nói được.

Chuyện quan trọng nhất lúc này là phải mau chóng tìm được một nơi nghỉ chân, nếu không tình trạng say nắng của Tô Vũ chắc chắn không thể thuyên giảm dưới cái nắng nóng gay gắt này mà ngược lại sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Vì thế đội thị vệ không dám chậm trễ, ngay lập tức tiếp tục lên đường.

Thẩm Nguyệt ngồi ở trong xe ngựa, nghe thấy Hạ Du ở bên ngoài nói: "Tại sao ở đây còn có một tiểu cung nữ?"

Thanh Hạnh đường hoàng đáp: "Nô tỳ được hoàng thượng phái đến đây hầu hạ công chúa".

Hạ Du nói: "Công chúa gọi ngươi thì ngươi mới phải hầu hạ, công chúa không gọi ngươi mà ngươi cứ dán mắt vào xe ngựa làm gì? Chẳng lẽ ngươi có thói quen nhìn trộm người khác sao?"

"Nô tỳ không dám".

Hạ Du lấy tay áo quạt gió, chán nản nói: "Thư sinh kia bị say nắng cho nên tất cả mọi người đều quan tâm đến hắn, ngay cả một ngụm nước cũng không lấy cho ta uống. Tiểu cung nữ kia, nước đâu rồi?"

Thanh Hạnh vội vàng tháo bình đựng nước đưa sang rồi nói: "Mời đại nhân dùng".

Trên đường đi Hạ Du liên tục lấy Thanh Hạnh ra làm trò tiêu khiển, chọc giận nàng ta đến mức nàng ta mặt đỏ tai hồng, khiến cho đường đi cũng không còn nhàm chán nữa.

Hạ Du là một tên vô lại khó chơi, Thanh Hạnh đối phó với một mình hắn ta là đã đủ mệt rồi.

Hạ Du cũng không khách khí, hắn ta thật sự xem Thanh Hạnh là tỳ nữ của mình mà mặc sức sai bảo, Thẩm Nguyệt cũng để mặc cho hắn sai bảo nàng ta. Thanh Hạnh bị Hạ Du xoay như chong chóng cho nên đã không còn sức để bận tâm đến Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ nữa.

Nhưng tất cả chuyện đó đều không quan trọng.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, Thẩm Nguyệt lúc này đã không còn quan tâm đến những cuộc đối thoại giữa Hạ Du và Thanh Hạnh nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi