THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Tuy trước kia không biết chuyện trong triều đình, nhưng hắn ta vẫn nghe nói qua không ít về Tô Vũ này.

Trước khi những lời đồn đại đó truyền ra ngoài, hắn ta nghe nói Tô Vũ là một người thanh cao, không kéo bè kết phái, cũng không chìm đắm trong tửu sắc.

Thậm chí ngay cả một giọt rượu cũng không dính vào.

Hôm nay thấy hắn lúc nào cũng quan tâm chu đáo đến Thẩm Nguyệt, đi khá xa với lời đồn đại.

Thậm chí Hạ Du hoài nghi Tô Vũ giấu diếm bản thân quá tốt, tin đồn trước đó nói hắn thích nam nhân cũng có thể chỉ là giả bộ.

Trong lòng Hạ Du nghĩ ngợi luẩn quẩn không ngừng, làm sao hỏi ra được những gì mình đang nghĩ: “Đại học sĩ, rốt cuộc ngươi thích đàn ông hay phụ nữ?”

Tô Vũ hơi nhướng mày, hắn khinh thường nói: “Liên quan gì đến ngươi?”

Hạ Du nói: “Nếu ngươi thích đàn ông, ta dĩ nhiên phải cẩn thận một chút, nếu ngươi thích phụ nữ, Thẩm Nguyệt phải cẩn thận ngươi một chút”.

“Nhìn trông ngươi rất an toàn, điểm này ngươi có thể yên tâm”.

Một lúc sau Hạ Du mới hiểu ra, hắn ta trợn mắt: “Ngươi chê ta xấu xí? Dù gì tiểu gia cũng là ngọc thụ lâm phong đấy!”

Tô Vũ nhàn nhạt nói: “Nếu ta không chê ngươi, ngay lúc này chắc ngươi cũng sợ hãi lắm”.

Thẩm Nguyệt nghe cuộc đối thoại giữa Tô Vũ và Hạ Du, nàng ở một bên ngồi cười không chút hiền hậu.

Hạ Du hài hước trước kia lại quay về rồi, chí ít nhìn vẻ ngoài là như vậy.

Đường vẫn phải đi, ngày tháng vẫn phải trải qua, những bi thương những khổ sở kia được hắn ta nhận lấy, và những gì có liên quan những gì có liên quan hắn ta đều thận trọng gìn giữ ở đáy lòng.

Hắn ta đang ngày một trưởng thành.

Còn nữa, thời điểm Thẩm Nguyệt phát hiện ra Tô Vũ nghiêm trang nói những lời này với Hạ Du, không khỏi chọc trúng huyệt cười của nàng.

Kết quả nụ cười này đã dẫn đến việc Tô Vũ và Hạ Du cùng nhìn qua.

Ánh lửa trong mắt Tô Vũ nhảy nhót, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt đang dang rộng hai chân, hắn nói: “Nàng có thể ngồi hẳn hoi được không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta cũng muốn, nhưng chân ta đau”.

Hạ Du hỏi: “Thẩm Nguyệt, vừa rồi cô cười cái gì? Cô cũng thấy ta rất xấu sao?”

Thẩm Nguyệt nghiêm nghị: “Không có không có, tuyệt đối không có. Ngươi rất ngọc thụ lâm phong”.

Hạ Du trợn mắt khinh thường nhìn Tô Vũ, hắn ta nổi giận nói: “Vậy ta so với hắn thì thế nào?”

Thẩm Nguyệt ho khan, dối lòng nói: “Ngươi đẹp”.

Hạ Du: “Cô lừa ta!”

Thẩm Nguyệt: “Vậy hắn đẹp?”

Hạ Du: “Cô xem, cô vẫn cảm thấy ta xấu”.

“...”

Sao nàng cảm thấy Hạ Du này ầm ĩ khó tính vậy, còn khó dỗ hơn cả phụ nữ.

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Đầu tiên đối thủ này ngươi không chọn cho tốt. Đàn ông Đại Sở có nhiều như vậy, ngươi nghĩ không thông hay sao khi so sánh với Tô Vũ chứ, vậy thì phần thắng của ngươi quả thật không lớn”.

Phải biết rằng ở toàn bộ Đại Sở, e rằng không tìm ra mấy người đẹp ngang Tô Vũ.

Hạ Du kiên quyết không thừa nhận mình trông xấu xí, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, so với Tô Vũ hắn quả thật có chênh lệch nhất định.

Hạ Du lại buồn bực hừ một tiếng, hắn ta nói: “Đừng nói ta, ta cũng không thấy cô nghĩ thông đâu”.

“Ta nghĩ không thông thế nào?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Hạ Du liếc Tô Vũ, không biết giữ mồm miệng nói: “Chỉ nhìn trúng bề ngoài đẹp thì có ích gì, ta thật không hiểu sao cô lại thích loại người yêu nam hay nữ cũng không rõ ràng này”.

Mặt Thẩm Nguyệt tê cứng: “Này, Hạ Du, tốt nhất ngươi nên ăn nói thận trọng”.

Thần sắc Tô Vũ khẽ động, hắn nhướng mi nói: “Nàng đã nói với hắn nàng thích ta?”

Thẩm Nguyệt mặt đầy nghiêm túc nói: “Chưa từng nói! Chàng đừng nghe hắn nói bậy bạ!”

Hạ Du cười nhạt hai tiếng, nhìn sang Tô Vũ, có chút hả giận nói: “Hắc, ta không nói cho ngươi biết đâu”.

Tô Vũ híp mắt một cái, từ chối cho ý kiến.

Hắn chia lương khô nướng xong cho Thẩm Nguyệt ăn, không để lại cho Hạ Du.

Lúc Hạ Du muốn cầm, hắn bình thản nói: “Tự nướng”.

“Hừm, tự nướng thì tự nướng”.

Lúc Thẩm Nguyệt gặm lương khô, Tô Vũ cũng thản nhiên ăn hai miếng.

Hắn lại hỏi: “Chân còn đau không?”

Thẩm Nguyệt gật đầu.

“Có thể là bị mài rách da, lát nữa cần đắp chút thuốc”, nói xong Tô Vũ liền lấy ra thuốc mỡ đã chuẩn bị từ trước đưa cho Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt nghẹn một cái: “Bôi thế nào đây?”

“Không biết bôi? Có cần ta giúp nàng không?”

Thẩm Nguyệt trừng mắt với hắn: “Đương nhiên ta biết! Nhưng quan trọng là hai người ở đây làm sao ta bôi thuốc được!”

Thẩm Nguyệt cũng rất muốn bôi thuốc, như vậy thì vết thương bên trong mới có thể lành nhanh được. Nếu không sáng sớm ngày mai ngựa tiếp tục lên đường thì lại bị hành hạ một phen.

Trong tình hình này, Hạ Du và Tô Vũ nên tránh đi.

Nhưng dù tránh đi rồi, để một mình Thẩm Nguyệt ở nơi rừng núi hoang dã này cởi quần bôi thuốc… cảm giác cũng rất kỳ quái.

Cuối cùng vẫn là Hạ Du mượn cớ đi vệ sinh để tránh đi, nhưng Tô Vũ vẫn thản nhiên ở lại.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Sao chàng không đi vệ sinh?”

“Ta không vội”, Tô Vũ nhìn thấy dáng vẻ sắp phát điên của nàng, hắn chậm rãi cười một tiếng, sau đó ngồi quay lưng lại: “Ta ở lại che chở cho nàng. Nàng có thể ngồi dựa lưng vào ta, ta không nhìn đâu”.

Tô Vũ quay lưng lại, vừa hay chặn lại ánh lửa. Thẩm Nguyệt ngồi dựa vào lưng hắn, quả thật có loại cảm giác an toàn không nói được thành lời.

Nàng vừa dựa vào hắn, vừa ngửi thuốc mỡ, nàng nói: “Vậy lát nữa nếu chàng quay lại nhìn thì phải làm sao?”

Tô Vũ nói: “Trừ phi nàng cần ta giúp”.

“Vậy nếu chàng dám nhìn, ta đâm mù mắt chàng”, Thẩm Nguyệt uy hiếp nói.

Thẩm Nguyệt cũng không cởi quần, sau khi lấy thuốc mỡ, nàng đưa vào trong quần, mò tìm bắp đùi của mình.

Lúc đụng phải vết thương, nàng không chút phòng bị, kêu rít lên hai tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi