THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Hạ Du cầm thức ăn trở lại, vừa ăn vừa đứng bên ngoài hỏi: “Thẩm Nguyệt đâu?”

Tô Vũ thản nhiên đáp: “Nàng trở về phòng nghỉ ngơi rồi”.

Hạ Du lại nói: “Ta còn mang thêm hai cái bánh bao tới này”.

“Ngươi tự ăn đi”.

Hạ Du ai oán nói: "Các ngươi ăn ngon uống ngọt, ta chỉ có mỗi cái bánh bao nguội ngắt thế này…”

Thẩm Nguyệt nằm trên giường, rõ ràng đã đến giờ đi ngủ, nhưng nàng lại muốn bản thân mình tỉnh táo một chút.

Sao thế này? Trước kia cũng có hôn rồi cơ mà, sao nàng phải chạy trốn như thế?

Chỉ có ngày càng trở nên nghiêm túc, thì mới có phản ứng như thế.

Không đúng, nàng không có trốn, nàng chỉ trở về phòng ngủ mà thôi! Nhưng động tác của nàng quá nhanh, trông cứ như đang bỏ trốn vậy!

Tiêu rồi, chỉ số thông minh của nàng đang có xu hướng giảm đáng kể!

Nhưng nghe thấy những lời Hạ Du đang nói ngoài cửa, Thẩm Nguyệt lại cảm thấy buồn cười.

Dạ yến hoàn toàn không phải là nơi để ăn ngon uống ngọt. Nàng và Tô Vũ chẳng ăn được bao nhiêu, may là Hạ Du đang ngủ nên không đi, nếu không lại phiền thêm một chút.

Không biết Thẩm Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

Đêm nay là một đêm ồn ào náo nhiệt, nhưng nàng lại ngủ rất ngon.

Lúc này, biên giới nước Dạ Lương đã dấy lên chiến hỏa.

Triệu Thiên Khải lại dẫn theo binh lính đánh lén Dạ Lương, lẽ ra đó là cơ mật của quân doanh, không một người ngoài nào được phép biết.

Nhưng ông ta lại không thể ngờ được, lần hành quân này lại lao thẳng vào vòng vây của địch.

Hoàng đế Dạ Lương thì không bắt được, lại bị binh lính Dạ Lương đánh cho khóc hu hu.

Triệu Thiên Khải hạ lệnh cố gắng đột phá vòng vây.

Kết quả quân tiếp viện của Dạ Lương không ngừng tiến lên, mùi máu tươi tràn ngập, chém giết đầy trời, tướng sĩ tấn công Đại Sở trong đêm liên tục ngã xuống.

Cuối cùng, Triệu Thiên Khải thất bại trong việc đột phá vòng vây, toàn quân bị diệt.

Tất cả, chờ đến hừng đông rồi sẽ có kết quả.

Nhưng vẫn chưa tới hừng đông, sắc trời bên ngoài vẫn còn mờ ảo, thì cả Thành Huyền đã tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.

Dạ Lương thả cho một binh lính Đại Sở trên người đầy vết thương trở về truyền tin.

Toàn bộ kỵ binh tập kích trong đêm đều bị Dạ Lương tiêu diệt.

Ngoài đường cái, đâu đâu cũng là binh lính tập kết khiến lòng người hoảng sợ, bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều.

Sáng sớm Thẩm Nguyệt thức dậy bước ra ngoài, Tô Vũ cũng mở cửa phòng ra.

Bọn họ nhanh chóng nghe thấy những lời bàn tán.

Đại Sở lại mất đi một đại tướng quân cùng rất nhiều phó tướng, tinh thần của binh lính xuống thấp đến mức khó tin.

Chỉ trong một buổi sáng, đầu phó tướng đều bị cắt xuống, treo hết lên tường thành, dùng nó để uy hiếp Đại Sở.

Binh lính Đại Sở giận nhưng lại không dám nói gì.

Nay rắn đã mất đầu, còn gì để đánh nữa đâu. Trước mắt, khí thế Dạ Lương tăng vọt, có đưa thêm nhiều binh lính tới nữa cũng chỉ chết uổng mạng mà thôi.

Cứ tưởng sau khi sứ thần đến biên quan, hai nước sẽ có hi vọng hòa bình, nay Đại Sở lại đánh lén trong đêm, phá vỡ ý định hòa đàm, cũng đã chọc giận Dạ Lương.

Dạ Lương đang chỉnh đốn ba quân, chuẩn bị tấn công Thành Huyền.

Không chỉ mình dân chúng đang thủ trong thành, mà cả quân lính cũng thấy bất an.

Hoắc tướng quân là lão tướng, không chỉ có kinh nghiệm phong phú mà còn có khí thế vững vàng, uy vọng rất cao.

Sau đó chính ông ta là người ổn định lòng quân, tập hợp mọi người lại, bụng làm thì dạ chịu.

Hạ Du lại vui vẻ ra mặt, nói: "Tuy là vui sướng khi người gặp họa vào lúc này không được hay lắm, nhưng nghe nói Triệu tướng quân có đi không có về, lòng ta thấy hết sức sảng khoái”.

Hạ Du chống cằm, chậc chậc nói: “Ta còn tưởng ông ta sẽ quét sạch Dạ Lương cơ, cái kiểu cách vênh váo đó, chẳng ai ưa nổi, thì ra cũng chỉ có thế mà thôi”.

Nói xong bèn quay sang Thẩm Nguyệt và Tô Vũ: “Thế có nghĩa là hai nước sắp khai chiến rồi đúng không, chúng ta có cần hòa đàm nữa không vậy?”

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn màn trời, bầu trời ảm đạm không thấy ánh sáng, buồn bã đến mức con người ta phải khó chịu.

Không biết lát nữa có mưa không.

Nàng bình thản nói với Tô Vũ: “Ngươi nghĩ xem, lần này Triệu Thiên Khải tấn công đã chọc giận Dạ Lương, có lẽ hòa đàm còn chưa bắt đầu đã thất bại ấy nhỉ”.

Tô Vũ nói: “Đúng là có chọc giận Dạ Lương, nhưng hòa đàm có thất bại hay không, chưa đến phút cuối thì chưa thể kết luận được gì”.

Thẩm Nguyệt nhếch môi, nói: “Xem ra ngươi đã nghĩ kỹ tiếp theo phải làm thế nào rồi, không ngại nói thử”.

Tô Vũ xoay người nhìn nàng, cười tủm tỉm nói: “Khi hai quân đang giao chiến, ta với cô lên tiền tuyến xung phong, cô có sợ không?”

Thẩm Nguyệt “xí” một cái: “Đúng là ý tưởng ngu ngốc”.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Nếu vẫn còn cơ hội hòa đàm, ngươi tính đàm phán với Dạ Lương thế nào, có thể nói ta nghe không?”

Tô Vũ nhướng mày, nói: “Triều đình chỉ sẵn sàng đưa ra ba tòa thành, ta cũng chỉ có thể dùng ba tòa thành đó để bàn bạc”.

“Tạm thời Dạ Lương đang là nước chiếm phần thắng, ngươi lại đưa ra điều kiện cho họ, có thể thành công được không?”

“Ta cố thử một lần".

Tô Vũ nói nghe rất nhẹ, nhưng lại khiến Thẩm Nguyệt tin tưởng, nếu là người khác thì chưa chắc đã làm được, nhưng nếu là Tô Vũ thì tất cả mọi thứ đều có thể thành công.

Hạ Du bên cạnh nghe như tiếng miên, nói: “Thế rốt cuộc là hòa đàm hay không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Hòa đàm, tất nhiên là có rồi. Chỉ là phải mạo hiểm bước lên chiến trường. Hạ Du, ngươi có muốn đi cùng không?”

Vẻ mặt Hạ Du hết sức nghiêm túc, nói đầy chính nghĩa: “Thời kỳ chiến loạn thế này, ta là phó sứ, gặp phải tình huống chuẩn bị đánh trận thế này, tất nhiên là ta… Không đi”.

Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Được, thế tới lúc đó ngươi cứ ở trong thành, thấy tình hình không ổn thì mau chóng rút lui”.

Đêm đến, Hoắc tướng quân dẫn theo một đội binh lính đến, muốn hộ tống Thẩm Nguyệt, Tô Vũ và Hạ Du rời khỏi thành Huyền.

Một khi chiến sự nổ ra, Hoắc tướng quân là người đầu tiên ra trận giết địch, lúc đó có lẽ ông ta không thể để ý đến an toàn của họ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi