THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chỉ nghe thấy nàng thong thả nói: “Hai nước đều hướng về hòa bình, nhưng luôn có một số kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, đây chẳng phải là tự gây nghiệp chướng không thể sống sao”.

Đứng dưới cổng thành, bước chân Thẩm Nguyệt hơi dừng lại, quay đầu nhìn Tướng quân Dạ Lương còn đang thất thần, hỏi: “Đầu của Triệu Thiên Khải có ở bên trên không? Có thể gỡ đầu của ông ta xuống cho bản công chúa làm bóng đá không?”

Tướng quân lúng túng nói: “Trấn Nam tướng quân của Đại Sở không có ở trên đó, Ngô hoàng tạm giữ lại mạng của ông ta, chờ xử lý”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, điềm nhiên như không nói: “Chẳng trách vừa rồi ta đếm phát hiện thiếu một cái, còn tưởng rằng mình đếm nhầm”.

Nói xong, quay đầu lại đi cùng Tô Vũ vào vào nơi đóng quân của Dạ Lương.

Tô Vũ nhỏ giọng nói: “Dù sao nàng cũng là công chúa của Đại Sở, nhiều đầu của tướng lĩnh Đại Sở bị treo như vậy, nàng nên cảm thấy buồn một chút”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta cũng muốn giả bộ chút, nhưng phát hiện đến giả bộ cũng lười”.

Nàng đã quen nhìn thấy những cái đầu người như vậy.

Đám người Triệu Thiên Khải giữ lại cũng là tai họa, vì vậy nàng cảm thấy không có gì đáng tiếc.

Nàng cúi đầu cười nhạt: “Tô Vũ, thôi xong, ta thấy ta có thể cũng trở thành người xấu rồi”.

“Cho dù xấu, nàng chỉ cần đối tốt với bản thân là được”.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Còn chàng, sao không thấy chàng đối xử với bản thân mình tốt hơn một chút?”

Tô Vũ cười như có như không: “Ta chỉ cần đối tốt với nàng là được”.

Đến doanh trại, trên bãi đất rộng và bằng phẳng toàn là lều mái vòm.

Binh lính qua lại không ngớt giữa các lều, canh gác cẩn mật.

Sau này Thẩm Nguyệt mới biết Hoàng đế Dạ Lương ban đầu cũng ở trong doanh trại này. Vì nhận được tin Đại Sở có thể đánh lén từ trước, Hoàng đế Dạ Lương đã rời đi ngay trong đêm.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ muốn gặp Hoàng đế, phải đến thành biên ải của Dạ Lương.

Lúc này trời đã tối, bọn họ phải đợi đến ngày mai mới lên đường đến biên thành.

Trong doanh trại đã kịp chuẩn bị một lều trại để hai người tạm thời nghỉ ngơi. Bên ngoài trại có một toán lính canh gác, hai người đều không thể tự do ra ngoài, dù có ra ngoài, làm bất cứ việc gì cũng có binh lính Dạ Lương đi theo.

Tướng quân Dạ Lương còn nói, không có việc gì tốt nhất đừng có đi ra ngoài, đây cũng là vì nghĩ cho an toàn của bọn họ.

Dẫu sao bên ngoài cũng đều là binh lính của Dạ Lương, chẳng may có người kích động muốn làm hại bọn họ cũng là điều khó tránh khỏi.

Chậu than bên ngoài lấp lánh ánh lửa, màn đêm buông xuống, càng thêm sáng rực.

Sau đó bên ngoài mang đồ ăn vào cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ.

Bữa ăn trong doanh trại không tốt, thức ăn là rau dưa của địa phương mà lúc trước Thẩm Nguyệt từng ăn, nhìn có vẻ sơ sài qua quýt.

Hai người đều không động đến.

Sau giờ ăn tối, binh lính đến thu dọn bát đũa, lại bưng nguyên xi ra ngoài.

Đối với những binh lính trong doanh trại, những món ăn này có thể gặp mà không thể cầu.

Ngày thường binh lính đều gặm màn thầu để lót dạ.

Thấy thức ăn sạch sẽ, còn chưa động đến, bưng đổ đi thật sự quá tiếc, thế là tên lính bưng thức ăn đó nhân lúc xung quanh không có ai, lén bưng đến một góc ăn ngấu nghiến.

Nhưng còn chưa kịp ăn xong, sắc mặt của tên lính đó tím tái, ngã xuống đất co giật một lúc rồi không còn cử động nữa.

Lúc binh lính tuần tra phát hiện ra, hắn ta đã bị chảy máu thất khiếu, độc phát tác mà chết.

Lính canh gác trong doanh trại lập tức báo cáo cho Tướng quân Dạ Lương.

Lúc Đại tướng quân vội vã chạy đến lều trại của hai người, nhìn thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ra lệnh cho người điều tra cẩn thận kẻ hạ độc.

Trong quân Dạ Lương có người chỉ mong sao Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chết, để châm ngòi chiến tranh giữa hai nước.

Bản thân Thẩm Nguyệt cũng biết cho dù đưa đến là món ăn địa phương yêu thích của nàng, nàng cũng sẽ không mạo hiểm ăn một miếng.

Thẩm Nguyệt than thở nói: “Chỉ tiếc những món ăn này”.

Tô Vũ nói: “Lần này không ăn được, lần sau sẽ được ăn”.

“Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài xem tình hình”, Thẩm Nguyệt đề nghị nói.

Sau đó nàng cùng Tô Vũ bước ra khỏi lều, theo sau là một toán binh lính.

Bên ngoài có chút hỗn loạn, hai người đi về phía có nhiều người, Đại tướng quân Dạ Lương cũng đang ở đó. Tên lính bị trúng độc ngã trên đất vẫn chưa kịp đem đi.

Đại tướng quân quay đầu lại nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa nên lánh đi, cái chết này kỳ lạ đáng sợ, tránh cho công chúa sợ hãi”.

Thẩm Nguyệt đã bước tới, thản nhiên nói: “Ta xem xem rốt cuộc nó đáng sợ thế nào”.

Sau khi tách đám đông ra, mượn ánh lửa nhìn đến tên lính bị trúng độc nằm trên đất, Thẩm Nguyệt khẽ ngây ra.

Sắc mặt tên lính đó tím xanh, thất khiếu chảy máu, quả thực đáng sợ. Nhưng nàng chưa từng thấy bệnh trạng lúc độc phát tác như này bao giờ.

Tên lính trúng độc được mang đi, Đại tướng quân đích thân đưa Thẩm Nguyệt về lều.

Tô Vũ nhàn nhạt nói: “Có kẻ rắp tâm mưu hại công chúa nhằm phá vỡ cuộc đàm phán hòa đàm giữa hai nước, để tránh ban đêm lại xảy ra tình huống bất lợi với công chúa, ta vẫn nên ở cùng một lều với công chúa bảo vệ an toàn cho công chúa”.

Lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, lều của Thẩm Nguyệt và của Tô Vũ được sắp xếp riêng. Mặc dù cách không xa, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ không thể qua ngay được.

Xung quanh đều là người của Dạ Lương, nếu không có Tô Vũ ở bên cạnh, sợ rằng ban đêm Thẩm Nguyệt sẽ không ngủ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi