THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Thẩm Nguyệt không vội đi vào, nàng quay đầu hỏi lính canh: "Tại sao các ngươi lại đánh hắn ta thành ra như vậy?"

Lính canh biện hộ: "Phía trên có lệnh, bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự".

Lính canh biết hai người vừa tới là người của Đại Sở, vì quốc gia bại trận nên mới đến đàm phán cho nên không cần quá khách khí với bọn họ.

"Phụng mệnh hành sự tức là có thể dùng khổ hình với tù binh hay sao?"

Lính canh nói: "Hắn ta đã giết biết bao binh lính Dạ Lương, chịu chút khổ hình này thì đã tính là gì? Tướng quân đã ra lệnh cho ta ngày nào cũng phải quất roi, nếu như hắn chịu nói ra sơ đồ phòng thủ của Đại Sở thì ngày đó mới có thể được miễn đòn roi, nhưng bấy lâu nay hắn ta không hề hé răng nửa lời".

Lính canh tuy có chút phẫn hận nhưng cũng không thể không bội phục: "Xem như là hắn ta đủ cứng rắn, hắn ta không ăn không uống tự tìm tử lộ, để giữ lại mạng của hắn ta bọn ta còn phải mỗi ngày nhét thức ăn cho hắn ta thì hắn ta mới có thể miễn cưỡng sống tới ngày hôm nay".

Kẻ canh giữ Tần Như Lương cảm thấy mỗi ngày quất roi hắn cũng không thu được kết quả gì cho nên đã sớm cảm thấy rất phiền chán.

Nếu như có thể dùng hắn ta để trao đổi thành trì với Đại Sở thì lính canh chỉ ước gì có thể nhanh chóng đẩy hắn ta đi.

Tất nhiên Thẩm Nguyệt biết rằng Tần Như Lương không chỉ cứng rắn mà còn cố chấp đến cực điểm.

Một khi hắn ta đã khẳng định chuyện gì thì rất khó để tỉnh ngộ.

Nhưng cho đến ngày hôm nay, người mà hắn ta yêu cùng với vị trung quân mà hắn ta phò trợ có mang lại cho hắn ta chút an ủi nào hay không?

Một chút cũng không có.

Thẩm Nguyệt nhấc chân bước vào, đứng trên lớp cỏ khô đứng bên cạnh hắn ta rồi nhìn xuống hắn ta một lúc sau đó mới từ từ ngồi xổm xuống.

Nàng đưa tay gạt đi mớ tóc rối bù trước mặt hắn ta làm lộ ra khuôn mặt dính đầy máu đến mức khó mà nhận ra.

Mặc dù vậy, Thẩm Nguyệt vẫn có thể nhận ra đây là Tần Như Lương.

Bờ môi của hắn khô ráo rạn nứt, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Thẩm Nguyệt gọi: "Tần Như Lương, ta là Thẩm Nguyệt".

Tần Như Lương dường như đang ngủ say, không hề đáp lại.

Nhưng ngay khi Thẩm Nguyệt rút tay ra, hắn ta dường như đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ trên bàn tay Thẩm Nguyệt cùng một cảm giác đã quen thuộc từ lâu, vì vậy hắn ta liền giơ bàn tay nhuốm máu đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Nguyệt.

Hắn ta chưa mở mắt nhưng tay thì vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt đặt trên khuôn mặt lạnh giá của mình, nỉ non thì thầm: "Thẩm Nguyệt..."

Thẩm Nguyệt cau mày.

Nàng vẫn không thích ở quá gần Tần Như Lương, nhìn thấy Tần Như Lương trọng thương, nàng cũng không rõ hắn có còn ý thức hay là không.

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ngươi còn có sức giữ ta thì xem ra tình huống của ngươi cũng không tệ lắm".

Hai tay của Tần Như Lương dừng lại, sau đó hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt từ từ tập trung lên Thẩm Nguyệt, ánh sáng và bóng tối đều phản chiếu trong con ngươi mờ mịt của hắn ta.

Nữ nhân đang ở trước mặt hắn hoàn toàn không hề khác với nữ nhân ngày hôm đó đã khoác áo choàng cho hắn trước khi xuất chinh.

Sau này hắn ta vẫn thường xuyên nghĩ về chuyện đó, không thể nào quên được.

Ánh mắt của nàng luôn luôn hiện rõ sự lạnh lùng xa cách.

Cứ như thể chỉ cần hắn ta nghĩ nhiều thêm một chút thì nàng sẽ mãi mãi rời xa hắn ta vậy.

Vì lý do này cho nên hắn ta vẫn thường kiềm chế bản thân không suy nghĩ.

Chờ hắn xuất chinh trở về, nếu như có thể thấy nàng vẫn bình yên ở nhà thì cho dù không gặp nhau được mấy lần nhưng chỉ cần cùng nhau sống dưới một mái nhà vậy là đã đủ rồi.

Không ngờ trận chiến này sau một thời gian rất dài vẫn chưa thể chấm dứt.

Cho đến tận bây giờ, hắn ta vẫn chưa thể trở về.

Tần Như Lương nghĩ nếu như biết mình thua trận thì nữ nhân đó hẳn là sẽ rất hả hê.

Dù sao nàng cũng rất chán ghét hắn ta.

Tần Như Lương tỉnh táo lại, gạt đi bao nhiêu suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, liếc nhìn Thẩm Nguyệt thêm lần nữa rồi hai tay chợt buông lỏng, nhắm mắt lại nói:

"Đúng là cô rồi".

Thẩm Nguyệt gật đầu, bình thản nói: "Đúng là ta đây, ta phụng mệnh tới mang hài cốt tướng quân quay về kinh, không ngờ chạy đến nửa đường thì mới biết được tướng quân không chỉ không chết mà còn bị Dạ Lương bắt làm tù binh".

"Vậy thì hẳn cô phải thất vọng lắm?"

Thẩm Nguyệt đứng dậy nói: "Chưa nói tới thất vọng, dù sao ta cũng không ôm kỳ vọng. Ta chỉ là phụng mệnh đến làm việc, chờ hoà đàm thuận lời thì sẽ đón tướng quân quay về Đại Sở".

Thẩm Nguyệt nói xong cũng không ở lại thêm, liền xoay người bước ra khỏi ngục tối.

Chỉ cần hắn ta còn sống là được rồi, xem như chuyến đi này cũng không vô ích.

Nàng vừa mới bước ra ngoài cửa ngục thì liền nhìn thấy một lính canh khác bưng đồ ăn đến.

Lính canh bên cạnh xắn tay áo, hẳn là lại chuẩn bị nhét thức ăn vào mồm Tần Như Lương để duy trì tính mạng của hắn ta.

Khi lính canh bưng đồ ăn đi ngang qua Thẩm Nguyệt thì liền có một mùi chua lạnh bất ngờ xộc vào mũi Thẩm Nguyệt.

Trước đây Thẩm Nguyệt cũng đã từng ăn qua cơm thừa canh cặn, không ngờ bây giờ lại đến lượt Tần Như Lương phải trải nghiệm điều đó.

Khi lính canh định nhét thức ăn vào miệng Tần Như Lương thì Thẩm Nguyệt đã cau mày nói: "Ngươi định cho hắn ta ăn thứ này sao?"

Lính canh biện hộ: "Hắn ta là tù binh, có cơm ăn đã là tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn bọn ta hầu hạ thịt cá hay sao?"

"Nhưng hắn ta cũng là tướng quân của Đại Sở."

"Tướng quân Đại Sở thì sao? Chẳng phải bây giờ cũng bị nhốt trong ngục tối hay sao?"

Thẩm Nguyệt cả giận nói: "Cho dù bây giờ hắn ta đang bị nhốt trong ngục tối thì hắn ta cũng là điều kiện trong hòa đàm giữa hai nước, Đại Sở ta không đồng ý để các ngươi vũ nhục tù binh, các ngươi muốn phá hỏng hòa đàm giữa hai nước sao?"

Lính canh sợ mình không gánh nổi trách nhiệm nên dừng lại rồi nói: "Nhưng vậy thì cũng không thể để cho hắn ta nhịn đói được. Nếu như hắn ta chết đói thì bọn ta cũng không thoát được tội".

Thẩm Nguyệt nói: "Mang mấy món ăn này đến phòng giam bên cạnh cho Trấn Nam tướng quân ăn một bữa no nê đi, sau đó chuẩn bị một phần cơm khác còn nóng mang đến đây".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi