THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Tô Vũ lại nói: “Bệ hạ hẳn phải biết, trước kia Bắc Hạ loạn lạc hơn mười năm, lúc chính quyền Đại Sở nội loạn thì Bắc Hạ cũng là ốc còn không lo nổi mình ốc. Bây giờ đã khác, Bắc Hạ tứ hải thái bình, ngày một mạnh mẽ, rút ra chút sức để chăm lo cho công chúa Tĩnh Nguyệt là chuyện quá đơn giản, lại còn là trăm lợi không hại”.

Sắc mặt hoàng đế bắt đầu thay đổi.

Nếu Bắc Hạ nhúng tay vào, liên minh với Đại Sở thì chắc chắn sẽ tiêu diệt được Dạ Lương, khi ấy chia lãnh thổ thì quá là lợi.

Nhưng hoàng đế Dạ Lương không dám chắc là Bắc Hạ có muốn nhúng tay vào hay không.

Hoàng đế Dạ Lương mất kiên nhẫn, nói luôn: “Điều kiện của Đại Sở là gì?”

Tô Vũ lạnh nhạt nói: “Trên thực tế, ngô hoàng chỉ đồng ý trả lại ba tòa thành mà Dạ Lương đã cắt đi”.

Lời này vừa ra, đến cả hoàng đế Dạ Lương cũng phải tím mặt: “Đại Sở các ngươi đang đuổi ăn mày đấy à? Đừng quên Đại Sở mới là bên thua trận”.

Tướng quân dự thính của Dạ Lương đã không nhịn nổi, nói: “Hoàng thượng, bắt hai kẻ này lại trước, sau đó tìm nắp ấn để ký vào thư hòa đàm, đừng nói là bảy tòa, mười tòa thành hay cả cái Đại Sở này cũng được, chỉ cần làm theo thư hòa đàm thôi!”

Lúc này, hoàng đế lệnh cho thị vệ bao vây Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, kéo hai người lên.

Tướng quân đi lên lục soát, quả thật lấy được khế ước có dấu ấn của Đại Sở.

Nhưng mở ra nhìn thì lại tức điên lên.

Khế ước đã ghi xong, giấy trắng mực đen là Đại Sở nhường ba tòa thành trì cho Dạ Lương.

Tô Vũ cười nói: “Làm tướng quân thất vọng rồi, nếu sửa đổi chữ trên này dù chỉ một chút thì khế ước cũng sẽ mất hiệu lực”.

Thẩm Nguyệt nói: “Thực ra Đại Sở cũng chưa hề chiến bại hoàn toàn, chỉ là tướng quân Đại Sở chúng ta nhất thời thất bại, rơi vào tay các ngươi thì mới tạo thành cục diện thế này”.

“Đại tướng quân ở trong địa lao của Dạ Lương các ngươi chịu cực hình thế nào thì các ngươi hẳn phải rõ ràng hơn chúng ta nhiều. Sau này hắn ta còn chiến đấu được hay không thì vẫn còn là một ẩn số. Như vậy Đại Sở chúng ta lấy ba tòa thành trì ra để đổi lấy một kẻ tàn phế như đại tướng quân, các ngươi còn thấy thiệt thòi à?”

Hoàng đế Dạ Lương nói: “Kéo chúng xuống, nhốt lại cho trẫm! Chỉ là ba tòa thành thì cần gì Đại Sở phải trả về, trẫm sẽ đòi lại từng tòa một! Ngày khai chiến, trẫm sẽ lấy máu tươi của các ngươi ra để cổ vũ tam quân!”

Rất rõ ràng là hòa đàm thất bại.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ còn phải vào ngục.

Rõ ràng nàng vừa mới từ đây đi ra, bây giờ lại phải tiến vào.

Đây không phải dạo chơi mà là ở lại qua đêm.

Lúc đi qua phòng giam của Triệu Thiên Khải, thi thể đã bị xử lý nhưng vết máu trên đất vẫn còn.

Lao vệ liền nhốt hai người vào một phòng giam khác cạnh chỗ Tần Như Lương.

Khi đi vào, lao vệ không khách khí nói: “Hừ, sứ thần và công chúa Đại Sở thì thế nào, chọc giận hoàng thượng rồi vẫn phải bị giam thôi!”

Thẩm Nguyệt thản nhiên liếc hắn ta một cái, khiến hắn ta nhớ lại cảnh Thẩm Nguyệt giết Triệu Thiên Khải, sự sợ hãi khiến hắn ta phải ngậm miệng im lặng.

Thẩm Nguyệt híp mắt nói: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa”.

Lao vệ cố trấn định nói: “Ngươi nên trung thực vào trong đó ngồi đi”.

Thẩm Nguyệt hừ nói: “Ngươi mà dám đem cơm thiu đến thì ta sẽ khiến ngươi phải ghi nhớ sâu sắc đấy”.

Sau khi nàng và Tô Vũ đi vào, lao vệ lập tức khóa cửa lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Tần Như Lương ngồi dựa vào tường, khẽ mở mắt ra, nhìn vào bên cạnh, mở miệng như chào khách: “Đến rồi à”.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chọn nơi khô ráo để ngồi xuống.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn ta, nói: “Có vẻ ngươi rất muốn chúng ta ngồi vào đây đấy?”

Tần Như Lương lắc đầu, khẽ nói: “Cô giết Triệu Thiên Khải, chắc chắn sẽ chọc tức hoàng đế Dạ Lương, Đại Sở lại không thể chấp nhận toàn bộ điều kiện mà Dạ Lương đề ra, bây giờ có thể được sống sót đã là tốt lắm rồi”.

Một lát sau, hắn ta lại nói: “Tĩnh Nguyệt, cô quá vọng động”.

Thẩm Nguyệt nói: “Triệu Thiên Khải buộc phải chết”.

“Ông ta chết thì thành Huyền phải làm sao?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không cần quan tâm mấy chuyện đó, ngươi nên tự lo cho mình đi”.

Ở trong tù lâu, Thẩm Nguyệt bỗng thấy lạnh, nàng vô thức ôm lấy cánh tay thì bỗng nhiên lại thấy ấm áp ở vai.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, thấy Tô Vũ cởi áo khoác ra choàng lên người nàng.

Tần Như Lương lặng lẽ nhìn cảnh đó, nói với vẻ khác thường: “Cô và hắn quả nhiên vẫn tiến đến với nhau”.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không: “Cũng phải cảm ơn hoàng thượng đã thành toàn. Nếu hoàng thượng không phái ta đến đón thi cốt của ngươi, phái Tô đại nhân đến làm sứ thần hòa đàm thì sao chúng ta tiến đến với nhau được”.

Tần Như Lương mấp máy môi, vẻ mặt ẩn giấu sau sợi tóc tán loạn, đột nhiên nói: “Hoàng thượng tuyệt đối không muốn hai ngươi tiến tới với nhau, ông ta làm vậy là có ý khác!”

“Đến lúc này rồi mà ngươi còn lo nghĩ việc hoàng thượng có ý gì à?”, Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Có thể sống sót ra khỏi đây đã rồi hãy nghĩ”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng, không nhiều lời nữa. Hắn ta đâu chỉ lo lắng hoàng thượng có ý gì.

Cho đến ban đêm, địa lao tối mờ càng thêm âm u, chỉ còn mấy ngọn lửa đang thiêu đốt.

Thẩm Nguyệt đói muốn xỉu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi