THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chưa đến vài ngày, hoàng đế Dạ Lương đã nhận được thư từ Bắc Hạ, đợi đến khi mở thư ra, thần thái của ông ta trở nên nghiêm túc.

Dạ Lương và Bắc Hạ cách nhau khá xa, cũng không phải hai nước hữu hảo, sẽ không vô duyên vô cớ gửi thư tới đâu.

Bây giờ điều duy nhất liên quan tới Bắc Hạ chỉ có Tĩnh Nguyệt công chúa thôi.

Thẩm Nguyệt còn kịp chưa đợi hoàng đế Dạ Lương nổi nóng bắt nàng và Tô Vũ đi “cắt tiết” để hưng phấn ba quân thì cung nhân trong hành cung đã đích thân tới đón Thẩm Nguyệt ra ngoài.

Thẩm Nguyệt bỗng chốc hiểu được hàm ý của chữ “đợi” trong lời nói của Tô Vũ.

Thấy cung nhân cung kính như thế, lại biết cung nhân chỉ tới đón một mình Thẩm Nguyệt ra khỏi địa lao, Thẩm Nguyệt cũng không nôn nóng nữa.

Nàng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ: “Ta ra ngoài rồi, sứ thần của ta bao giờ mới có thể ra ngoài?”

Cung nhân đáp: “Hoàng thượng chỉ lệnh cho nô tài tới đón một mình Tĩnh Nguyệt công chúa ra ngoài, những người khác còn phải đợi hoàng thượng an bài”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ta với sứ thần có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu ra ngoài thì cùng ra, hắn không ra thì ta cũng không ra nữa”.

Cung nhân thấy khó xử, mấy lần tới đón Thẩm Nguyệt, cuối cùng không được việc gì.

Sau cùng chỉ đành báo cáo với hoàng đế Dạ Lương, hoàng đế không khỏi nổi giận: “Lại còn được nước làm tới!”

Thế nhưng, tới tận tối, thấy Thẩm Nguyệt vẫn kiên trì từ đầu đến cuối, hoàng đế Dạ Lương mới miễn cưỡng đồng ý đưa Tô Vũ ra ngoài.

Hai người ở trong đại lao đói khát hai ngày trời, sau khi ra ngoài tất nhiên phải tắm rửa thay y phục, ăn cơm rồi mới đi gặp hoàng đế.

Hoàng đế thẳng thừng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa từ xa tới là khách, lần này đàm phán hòa bình vốn không nên kéo công chúa vào trong. Ngày mai trẫm sẽ đưa công chúa về biên giới Đại Sở”.

“Vội vàng vậy sao?”, Thẩm Nguyệt thong dong hỏi: “Vậy còn sứ thần?”

Hoàng đế Dạ Lương lạnh lùng liếc nhìn Tô Vũ: “Đại Sở vốn không hề có thành ý đàm phán, thậm chí còn định lấy ba thành trì ra qua loa lấy lệ cùng trẫm. Tất nhiên trẫm muốn để sứ thần Đại Sở tưới máu trận tiền khi hai quân đối mặt”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ồ, vậy hắn không đi, ta cũng không đi nữa”.

Hoàng đế nheo mắt: “Ngươi nói gì? Trẫm cho ngươi một con đường sống, ngươi định từ chối?”

Thẩm Nguyệt cười cười: “Đúng vậy, ta từ chối. Bệ hạ muốn hắn tưới máu trận tiền, Tĩnh Nguyệt cũng phải tiến lui cùng hắn, nếu không sau khi về Đại Sở, sẽ bị người ta nhầm tưởng rằng Tĩnh Nguyệt là kẻ tham sống sợ chết”.

Hoàng đế tức nghẹn họng: “Đã tới Dạ Lương này, sống hay chết không theo ý ngươi được!”

Ngày mai cho dù phải cưỡng ép áp giải nàng cũng phải áp giải về Đại Sở.

Thẩm Nguyệt không hề hoảng loạn: “Nếu bệ hạ định cứng rắn với ta, vậy thì ta sẽ tự vẫn ngay tại chỗ, dù chết cũng phải chết trên đất Dạ Lương”.

Hoàng đế Dạ Lương nhất thời nghẹn họng, phát hiện ra ông ta hoàn toàn nằm trong thế bị động.

Thẩm Nguyệt biết chắc chắn ông ta không dám làm gì nàng.

Nếu không cũng chẳng cần năm lần bảy lượt phái ngươi tới đại lao đón nàng, càng không thuận theo nàng mà thả Tô Vũ ra cùng.

Hoàng đế đối xử với nàng đặc biệt như thế rất có khả năng là vì thân thế của nàng.

Nếu Bắc Hạ thật sự chịu nhúng tay vào việc này, vậy thì nàng và Tô Vũ nắm chắc phần thắng rồi.

Tô Vũ lên tiếng rất đúng lúc: “Bệ hạ đã nhận được thư từ Bắc Hạ sao?”

Hoàng đế sững người: “Sao ngươi biết?”

“Trước đó Tô mỗ từng gửi thư cho hoàng đế Bắc Hạ, tính thời gian, nếu Bắc Hạ gửi thư đáp lại, cũng là mấy ngày gần đây”.

Bấy giờ, hoàng đế mới phát hiện ông ta đã đánh giá thấp Tô Vũ: “Xem ra ngươi đã chuẩn bị từ trước”.

Tô Vũ đáp: “Năm đó Bắc Hạ trong tình trạng ốc không mang nổi mình ốc, không thể chăm lo Tĩnh Nguyệt công chúa, nhưng bây giờ khác rồi. Hoàng đế Bắc Hạ là người trọng tình trọng nghĩa, Tĩnh Nguyệt dù thế nào cũng là cháu gái của hoàng đế Bắc Hạ”.

Thẩm Nguyệt nhìn về phía Tô Vũ.

Ánh nắng ấm áp rót lên người hắn, nổi bật và đẹp đẽ. Nàng cảm thấy, việc đàm phán giữa Tô Vũ và Dạ Lương, đến lúc này mới bắt đầu.

“Nếu Tĩnh Nguyệt gặp mệnh hệ gì ở Dạ Lương khiến Đại Sở và Bắc Hạ câu kết thành đồng minh, Dạ Lương sẽ vô cùng nguy hiểm”.

Hoàng đế Dạ Lương đâu thể không hiểu được điều này, thế nên mới dự tính ngày mai sẽ đưa Thẩm Nguyệt về Đại Sở.

Bây giờ Tô Vũ và Thẩm Nguyệt biết rõ ý đồ của ông ta, ông ta lại càng bị hạn chế.

Hoàng đế nói: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa cùng Bắc Hạ có chút quan hệ, hà cớ gì không thuyết phục Bắc Hạ cùng Dạ Lương ta kết thành đồng minh, như thế Nam - Bắc đều có địch tấn công, tiêu diệt Đại Sở”.

Ông ta lộ ra dã tâm của người làm đế vương: “Quân vương hiện giờ của Đại Sở dù sao cũng là kẻ thù vong quốc vong phu vong mẫu của Tĩnh Nguyệt công chúa, thế thì còn có thể giúp công chúa báo thù”.

Thẩm Nguyệt không phải là Liễu Thiên Hạc - có thể vì báo thù mà không từ thủ đoạn.

Nàng nhếch môi cười cười, hỏi: “Đến lúc đó, Đại Sở vẫn là Đại Sở sao?”

Đến lúc đó không thể nào còn Đại Sở nữa, biên cương Đại Sở sẽ là của Dạ Lương, quê hương của nàng cũng triệt để không còn nữa.

Hoàng đế Dạ Lương biết nữ nhân này không dễ lừa, sắc mặt sa sầm.

Tô Vũ lại nói: “Thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, bệ hạ nhân từ, ta tin rằng bệ hạ cũng không muốn trông thấy cục diện ấy. Bọn ta đến vì hòa bình”.

“Đến vì hòa bình”, hoàng đế cười khẩy: “Đến vì hòa bình, Đại Sở chỉ muốn lấy ba tòa thành ra đã đòi đuổi trẫm đi?”

Tô Vũ đáp: “Đó là lệnh của hoàng đế Đại Sở, Tô mỗ không thể không nghe theo. Nếu là Tô mỗ, chắc chắn sẽ nguyện ý thuận theo yêu cầu năm tòa thành của bệ hạ. Vậy thì phải xem bệ hạ tin hoàng đế Đại Sở, hay là tin Tô mỗ”.

Hoàng đế chấn động, phải đánh giá Tô Vũ lại một lượt. Người này lúc nào cũng giữ giọng điệu và thần sắc bình thản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi