THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 356

Hương Phiến bị đau, lại không thể ngăn cản được Tần Như Lương tàn sát bừa bãi trên người mình, đầu ngón tay đâm vào vai hắn ta, rên rỉ nói: “Tướng quân nhẹ thôi…”

Đêm nay Tần Như Lương vô cùng thô bạo.

Hắn ta không màng đến lời cầu xin đầy đau đớn của Hương Phiến, để lại những dấu vết xanh xanh tím tím đầy tàn bạo trên người nàng ta. Hắn như loài sói đói, mặc sức đùa bỡn con mồi dưới thân mình.

Hương Phiến muốn ngất lịm đi mấy lần, lần này còn dữ dội hơn cái ngày nàng ta bỏ thuốc cho Tần Như Lương.

Đêm còn rất dài, cơn ác mộng này cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Sau đó, Hương Phiến dựa vào chút ý thức cuối cùng, chờ đến khi Tần Như Lương cắn răng phóng thích thứ đó vào cơ thể nàng.

Khi đó, tay Tần Như Lương bấu mạnh vào vai nàng ta, ghé vào tai nàng ta, nặng nề gọi: “Thẩm Nguyệt…”

Đồng tử Hương Phiến lập tức mở to, cả người nàng ta như đang rơi vào hầm băng ngàn năm.

Rốt cuộc là do hắn ta quá hận Thẩm Nguyệt, hay hắn ta vẫn luôn xem nàng ta là Thẩm Nguyệt?

Liên Thanh Châu đi rồi, Thẩm Nguyệt chẳng còn nơi nào để ra khỏi phủ tướng quân chơi đùa, đành phải ở lại Trì Xuân Uyển bầu bạn với Bắp Chân.

Liên Thanh Châu cũng đã biết đi xa để kiếm tiền, mà nàng vẫn suốt ngày nằm ở nhà ăn rồi chờ chết, chẳng phải là thiếu nghị lực quá ư?

Vì cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của nàng và Bắp Chân, nàng phải tính toán thật sớm mới được. Không thì chờ đến lúc Bắp Chân hai ba tuổi rồi lại bị mang vào cung làm con tin chắc?

Lúc này, Thẩm Nguyệt không còn muốn ngồi đó chờ chết nữa.

Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên lấy vại tiền của mình ra.

Thẩm Nguyệt lắc rồi lại lắc, mò rồi lại mò, cũng chỉ đào ra được tổng cộng hai ngàn lượng ngân phiếu và chút bạc lẻ, chẳng thể thêm được.

Ngọc Nghiên keo kiệt nói: “Nếu công chúa hết tiền để tiêu rồi thì cứ đến phòng thu chi ấy. Đây là tiền công chúa cất giữ để sau này cho Bắp Chân mua đồ ăn vặt mà”.

Thẩm Nguyệt chống cằm, áng chừng đống bạc vụn trong tay, nói: “Chút tiền này làm sao đủ, đồ ăn vặt của Bắp Chân, sữa bột, ăn mặc ở đi lại, sau này sẽ phải chi ra một con số rất lớn. Xem ra, chúng ta phải kiếm thêm tiền càng sớm càng tốt”.

Ngọc Nghiên nháy mắt nói: “Có phải công chúa chuẩn bị vẽ hình người nhỏ phải không, Liên công tử đã thúc giục mấy lần rồi đấy”.

“Bây giờ Liên Thanh Châu không có trong kinh thành, vẽ cái đó cũng vô dụng thôi”, Thẩm Nguyệt suy nghĩ một phen, lại cất ngân phiếu và bạc đi: “Không được, tranh thủ lúc còn tuổi thanh xuân, bổn công chúa phải mau ra ngoài kiếm tiền thôi”.

“Công chúa định kiếm tiền thế nào?”

Thẩm Nguyệt nói: “Cứ tiếp tục ở nhà ghẹo nhi tử đùa Bắp Chân mãi sẽ mê muội mất hết ý chí mất. Trước mắt không phải là lúc ta nên hưởng thụ niềm vui này”.

Vì thế, Thẩm Nguyệt giao Bắp Chân cho Thôi thị, bản thân lại thay nam trang, trước khi ra ngoài còn hôn lên mặt Bắp Chân một cái, nói: “Tiểu bảo bối à, nương phải ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột, con ở nhà ngoan ngoãn, không được nháo đó nha, đói thì tìm nhị nương bú sữa ha”.

Thẩm Nguyệt ra tới sân, lại quay đầu vào nói với Thôi thị: “Phải rồi, nếu có người hỏi ta đi đâu làm gì, nhị nương nhớ đừng có biết gì nói đó nha, ta có ý gì chắc bà hiểu mà”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi