THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 372

Cuối cùng, toàn bộ đồ dùng và tiền bạc trong sòng bạc đều bị tịch thu, Hạ Du cảm thấy vô cùng đau lòng khi chứng kiến số tiền mình vừa thắng được bị bỏ vào túi của kẻ khác.

Trong khi đám dân cờ bạc khác đều đang quỳ xuống cầu xin tha thứ thì Tần Như Lương mới chú ý đến có ba người ngồi trong góc khuất im lặng, dường như còn muốn vùi đầu xuống đất.

Tần Như Lương đi tới trước mặt ba người, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngẩng đầu lên”.

Hạ Du, Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên từ từ ngẩng đầu lên cùng một lúc, tuy không hẹn trước nhưng cả ba đều nhăn nhó mặt diễn thành mặt quỷ…

Một người thì nhếch miệng, một người thì nhăn mặt, một người thì trợn mắt giả ngu.

Sắc mặt Tần Như Lương thay đổi, hắn cau mày nhìn ba người đang giả bộ một lúc rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi cho rằng chỉ cần nhe răng nhếch miệng thì ta sẽ không nhận ra các ngươi sao?”

Cuối cùng, Tần Như Lương nói với thuộc hạ: “Ta sẽ đưa ba người này về tự mình thẩm vấn”.

Ngày hôm đó Hạ Du bị trục xuất về Hạ phủ, hắn ta thật sự là tiểu công tử hoang đàng của Hạ tướng gia.

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên thì bị đuổi về phủ tướng quân.

Khi Tần Như Lương trở về, hắn thỉnh Thẩm Nguyệt tới đại sảnh rồi lạnh lùng nói: “Cô giỏi lắm, thân là một công chúa mà lại dám đến một nơi như sòng bạc”.

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy vẫn còn tốt hơn một đại tướng quân như ngươi, không ngờ hôm nay người phải đi làm một việc vặt vãnh như vậy”.

“Ai dạy cô đánh bạc?”, Tần Như Lương hỏi.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Là công tử Hạ gia, hắn ta nói ta là phúc tinh của hắn ta, muốn ta giúp hắn đánh bạc, ta cũng không thể chối từ”.

“Ta thấy cô không có chút ăn năn hối cải nào, cô có biết hôm nay nếu như người đến niêm phong sòng bạc không phải là ta thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?”

Thẩm Nguyệt thầm nghĩ nếu như không phải là hắn ta thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Tần Như Lương lại nói: “Cách đây không lâu cô mới vừa bảo quản gia chi tiền đúng không? Thì ra không phải để mua sắm trang sức hay y phục mà là để đi đánh bạc! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tháng Trì Xuân Uyển chỉ được cấp mười hai lượng thôi, nghe rõ chưa, mười hai lượng!”

Tần Như Lương rất tức giận, nhưng cuối cùng sự việc cũng chỉ kết thúc ở đó. Hắn ta cũng không thực sự trừng phạt Thẩm Nguyệt.

Triệu thị nghe nói Thẩm Nguyệt đến sòng bạc thì trong lòng luôn cảm thấy việc này trái với đạo lý, nhưng dù sao bà ta cũng không tiện mở miệng lên tiếng.

Bây giờ bà ta không có quyền lên tiếng trong Trì Xuân Uyển này, Thôi thị và Ngọc Nghiên là những người chăm sóc chính cho Thẩm Nguyệt.

Nhưng thật ra Triệu thị cũng đã nói với Thôi thị, Thẩm Nguyệt thân là phu nhân tướng quân, đáng lý ra nên ít xuất đầu lộ diện bên ngoài, bà ta muốn Thôi thị ở bên cạnh khuyên nhủ Thẩm Nguyệt không nên đối nghịch với Tần Như Lương, dù sao cũng đều là người một nhà.

Thôi thị không mềm không cứng đáp lại: “Chỉ cần Tần tướng quân không tới gây phiền toái cho công chúa thì công chúa tất nhiên cũng sẽ không làm khó Tần tướng quân”.

Triệu thị đành phải im lặng.

Triệu thị không ngờ tới Hương Phiến sẽ tự mình tìm tới cửa, nhưng người mà nàng ta tìm không phải là Thẩm Nguyệt mà là bản thân.

Bà ta cũng biết từ sau khi Hương Phiến một bước nhảy vọt lên thành tam phu nhân trong phủ vẫn luôn không tranh giành cướp đoạt, ngược lại còn qua lại khá gần gũi với công chúa, bà ta liền vơi bớt chút cảnh giác với nàng ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi