THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

 

Chương 379

“Ta hiện tại thực sự có chút hối hận, đáng lẽ đêm tân hôn đó ta không nên vứt bỏ cô mà không quan tâm đến, khiến cô bị kẻ khác vấy bẩn”.

“Nhưng không sao, sau khi sinh con trai cô lại càng thêm hấp dẫn, từ nay về sau ta bắt đầu khắc dấu lên thân thể cô, dấu ấn thuộc về duy nhất Tần Như Lương này”.

Có lẽ là bị kích thích bởi vẻ kinh tởm trên mặt Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương siết chặt lấy cằm nàng: “Mở mắt ra nhìn cho rõ, người đàn ông trên người cô đêm nay không ai khác chính là phu quân của cô”.

Tất cả những gì Thẩm Nguyệt có thể cảm nhận được là sự buồn nôn ngập trời khi Tần Như Lương ghé mặt tới kèm thêm hơi rượu trên người hắn, nàng căm thù tên đàn ông này tới cùng cực.

Bị đánh thuốc thì đã thế nào, dáng vẻ này của Tần Như Lương chỉ có thể khiến nàng càng thêm tỉnh táo, ngay cả khi thuốc phát tác cũng không làm giảm bớt sự ghê tởm trong lòng nàng tại giờ phút này.

“Đúng là thứ đê hèn đáng khinh, ta thực không biết ngươi đã sinh ra như thế nào đó”.

Nàng nghiến răng: “Muốn ngủ với ta cũng phải xem xem ngươi có năng lực đó hay không”.

Nói rồi, nàng cầm cây chủy thủ đã giấu dưới gối từ lâu, rút ra khỏi vỏ rồi chống vào trước ngực hắn ta.

Chỉ cần hắn ta dám liều mạng xâm phạm nàng thêm một chút nào thì lưỡi đao sắc bén của chủy thủ sẽ đâm ngay vào tim của hắn ta.

Tần Như Lương dần dần tỉnh táo lại, giằng co với Thẩm Nguyệt, không tiếp tục xâm lấn.

Tần Như Lương hỏi: “Cô muốn giết phu quân mình?”

Thẩm Nguyệt nói rất rõ: “Ta không chỉ giết mà ngày mai ta sẽ còn chiếu cáo thiên hạ, rằng Liễu Mi Vũ chính là con gái của tội thần Liễu Văn Hạo, tên thật Liễu Thiên Tuyết. Ngươi không chỉ bao che chứa chấp mà còn phạm tội khi quân, ta sẽ khiến cả nhà ngươi phải đưa tang cùng! Tần Như Lương, ngươi không tin thì cứ thử xem!”

“Sao cô cứ luôn hung ác như vậy chứ?”, một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới hỏi.

“Người khác tặng ta một thước, ta trả lại kẻ đó một trượng”.

“Nếu ta nói có lẽ ta đã yêu cô rồi thì sao?”, Tần Như Lương nói: “Chẳng phải trước đó cô rất yêu ta hay sao, giờ ta đã đổi ý, cô đã ở trong tim ta rồi, vì sao chúng ta không thể làm lại từ đầu?”

“Ta có thể không quan tâm Bắp Chân là con ai, sau này ta cũng có thể coi nó như con trai ruột của mình. Chúng ta làm lại từ đầu đi, nếu cô thích có con, chúng ta lại sinh thêm, sinh bao nhiêu cũng được…”

“Vì sao không thể giống như trước đây, cô nguyện đối tốt với ta, ta cũng nguyện đối tốt với cô chứ”, ánh mắt hắn ta xẹt qua chút đau thương.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không biết ngươi muốn nói đến trước đây nào, nhưng bất kể là trước đây hay sau này, những việc ta đã làm với ngươi đều khiến ta cảm thấy nhục nhã! Ngươi nói ngươi yêu ta cũng làm ta thấy bị sỉ nhục vô cùng!”

Thẩm Nguyệt cầm đao hướng về lồng ngực trái của Tần Như Lương.

Tần Như Lương nhíu mày, hắn ta không thể không đứng dậy.

Tần Như Lương vô hình cảm nhận được sự đau đớn trong ngực, Thẩm Nguyệt cũng lấy lại được tự do, cảm giác cả người nhẹ bẫng.

Nàng lảo đảo đứng lên, nói: “Cho nên tốt nhất đừng có thích ta, bây giờ ngươi còn không bằng chiếc giày rách, lại muốn ta đeo ngươi? Ta nhổ vào, ta sợ thối chân!”

Tần Như Lương: “Thẩm Nguyệt, những lời tốt xấu ta cũng đã nói hết rồi, cô đừng không biết điều như vậy!”

Nếu Tần Như Lương động thủ, người đã mất sức vì trúng thuốc như Thẩm Nguyệt sẽ chẳng đỡ được, muốn cướp lấy chủy thủ trên tay nàng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thẩm Nguyệt khiêu khích: “Huống hồ ngươi còn là đồ tàn phế”.

Tần Như Lương thẹn quá hóa giận, động thủ tới cướp chủy thủ trên tay Thẩm Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi