THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 383

Tô Vũ châm cây ngân châm cuối cùng vào, xương cốt của Thẩm Nguyệt cũng run lên, bắt đầu đổ mồ hôi.

Nàng loáng thoáng nghe thấy Tô Vũ nói: “Nếu cô muốn ăn thịt ta thì ta cũng không ngại, nhưng phải thận trọng suy nghĩ, nhỡ sáng mai cô hối hận và muốn giết ta thì sao?”

Thẩm Nguyệt khó chịu lại tức giận: “Ngươi rất giỏi lấy cớ nhé, ta đã thế này rồi mà ngươi còn trấn tĩnh như thế, chứng tỏ ngươi không có cảm giác gì với ta, thế sao ngươi lại cứ thích chặn họng ta vậy?”

“Ta nào phải thánh nhân, ta không làm được kiểu lòng không tạp niệm”, Tô Vũ khẽ nói: “Sao cô biết trong lòng ta không có mãnh thú hay ma quỷ chứ?”

Thẩm Nguyệt giật mình, lòng bàn tay vân vê vạt áo của hắn, nhất thời hô hấp toàn là khí tức của hắn.

Nàng hít thở nhanh, không biết là nghe thấy tiếng tim đập của ai, nói: “Mặc dù ngươi giỏi lấy cớ, nói chuyện hay lạc đề, nhưng ta nghe vậy cũng thấy có chút động lòng”.

Tô Vũ khẽ dừng lại, giảm âm lượng, nói: “Ta cũng có nhu cầu đấy, nếu cô cứ trêu ta thì sẽ nguy hiểm lắm”.

Thẩm Nguyệt dán mặt vào áo hắn, quần áo mát lạnh mà mềm mại của hắn khiến nàng dễ chịu vô cùng.

Sợi tóc bên thái dương ướt nhẹp mồ hôi, dán vào gương mặt nàng, nàng nghe Tô Vũ nói thế thì yếu ớt nhếch môi, không nói thêm tiếng nào nữa.

Sau khi chịu đựng qua thời điểm gian nan nhất, cả người nàng trở nên vô lực, không nói thêm được câu nào.

Luồng sóng nhiệt chậm rãi thối lui như thủy triều, tuy đầu óc nàng dần dần thanh tỉnh trở lại nhưng vẫn sức cùng lực kiệt.

Sau khi bị ngân châm kích thích đổ mồ hôi, nhiệt độ từ đầu đến chân của nàng hạ xuống khiến cho nàng còn cảm thấy có chút lạnh.

Tô Vũ rút từng cây kim bạc ra, Thẩm Nguyệt thậm chí còn không có đủ sức mà ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay Tô Vũ. Tô Vũ vòng tay ôm nàng, cẩn thận che chắn cho nàng, để nàng tựa vào vai mình mà không nói lời nào.

Tô Vũ nói: “Không sao, cứ nghỉ ngơi một chút thì sẽ không sao”.

Nước nóng đã đổ đầy bồn, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng bước vào. Ngọc Nghiên cẩn thận hầu hạ nàng đi tắm.

Đến bây giờ Ngọc Nghiên vẫn còn có cảm giác thất hồn lạc phách.

Tô Vũ đứng ở bên ngoài bình phong, bên cửa sổ, hắn vẫn chưa rời đi.

Thôi thị sắp xếp lại giường cùng đồ đạc lộn xộn trong phòng trở về vị trí cũ.

Bắp Chân mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Tô Vũ đi tới nhẹ nhàng bế nó lên, tay bế vẫn có chút không quen.

Thôi thị nhỏ giọng nói: “Đêm nay Bắp Chân đã khóc rồi. Nếu không phải tiếng khóc của nó đánh thức nô tỳ thì chỉ sợ rằng một mình công chúa không thể ứng phó nổi”.

Nói đoạn Thôi thị lại khuỵu chân xuống nói: “Đại nhân, chuyện này là do nô tì sơ suất, xin đại nhân hãy trách phạt”.

Thẩm Nguyệt tắm rửa xong, từ sau bình phong đi ra, nằm trở lại trên giường.

Nàng nói: “Ngươi nói rất đúng, nếu như ngươi không đến kịp lúc thì một mình ta đã không thể ứng phó nổi. Sao ta có thể trách ngươi chuyện này được?”

Tô Vũ nhẹ giọng nói: “Nàng ấy đã nói không trách thì không trách nữa, ngươi đứng lên đi”.

Hắn bế Bắp Chân để nằm bên cạnh Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt cũng vô cùng mệt mỏi, yên tâm nhắm mắt lại.

Tô Vũ nắm cổ tay nàng để bắt mạch, thấy nàng chỉ mệt nhọc quá độ, không có vấn đề đáng lo ngại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi