THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 401

“Sống trên đời không thể không đề phòng kẻ khác, ta chỉ giữ một nhược điểm của ngươi nhưng nếu như ngươi biết an phận thủ thường thì ta cũng không định truyền nó ra ngoài. Đáng tiếc, chính ta cũng không ngờ lại phải dùng nó trong ngày hôm nay”.

Hương Phiến lộ ra vẻ căm hận, nếu như không phải vì Thẩm Nguyệt thì nàng ta sẽ không rơi vào kết cục như thế này!

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chẳng qua chỉ đưa cho Triệu thị hai lọ thuốc mà cô lại hại ta ra nông nỗi này!”

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Ta hại ngươi thế nào? Ngươi bây giờ chẳng phải còn tốt hơn bị băm nhỏ cho chó ăn hay sao? Không phải là ta đã thủ hạ lưu tình rồi hay sao?”

Hương Phiến kích động, đứng dậy vỗ bàn phẫn nộ nói: “Thủ hạ lưu tình? Cô có biết cuộc sống hiện giờ của ta như thế nào không?”

Vừa nói nàng ta vừa vén tay áo, mở toạc vạt áo trước, rưng rưng nước mắt căm hận nói: “Nhìn đi! Cô nhìn xem! Ở đây không có ai mà không ức hiếp ta! Quản sự kêu ta đi tiếp khách, nếu như ta không theo thì tất cả ma cô trong Minh Nguyệt Lâu đều sẽ hung hăng tiến vào phòng ra ức hiếp ta cho đến khi nào ta theo mới thôi”.

Hương Phiến rơi nước mắt, rùng mình nói: “Bọn chúng sẽ không quan tâm ta có bị thương hay không, hễ có khách đến là ta đều phải tiếp. Dù có bao nhiêu người đến cùng một lúc…”

Kỹ nữ rẻ mạt nhất không có quyền lên tiếng ở đây.

Thẩm Nguyệt lúc này mới biết được chỉ cần kỹ viện mở cửa thì bất luận có bao nhiêu người nhân trả tiền chỉ đích danh Hương Phiến, bất luận có cùng một thời gian hay không thì Hương Phiến đều phải tiếp, ai đến cũng không được cự tuyệt.

Một lời nói của Hương Phiến đã khiến Thẩm Nguyệt phải nhíu mày, trong khi Ngọc Nghiên thì cảm thấy khó chịu đến mức muốn buồn nôn.

Hương Phiến hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Cô nói sẽ bảo vệ ta, sẽ cứu ta, tại sao ngày hôm đó cô không xuất hiện! Cô mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau, chính là kẻ ác độc nhất!”

Ngọc Nghiên tức giận nói: “Hương Phiến, ăn nói cho đàng hoàng!”

Thẩm Nguyệt không hề tỏ ra tức giận, chỉ nói: “Hương Phiến, ngươi nói cho rõ ràng, trước đây ta đã từng nói nếu như ngươi dám có ý đồ xấu xa với ta thì ta có thể nâng ngươi lên được cũng có thể đạp ngươi xuống được”.

Hương Phiến cười to hai tiếng nói: “Hay lắm, ta chẳng qua chỉ là một quân cờ của cô, một quân cờ cô dùng để đối phó với Liễu Mi Vũ”.

Thẩm Nguyệt vẫn chậm rãi nói: “Vậy ngươi nói xem kể từ khi ngươi lên làm tam phu nhân ta có từng xúi giục lợi dụng ngươi làm cái gì cho ta chưa?”

“Ngươi muốn cái gì, ngươi có được cái gì thì toàn bộ đều do chính bản thân ngươi làm ra”.

“Chuyện ngươi có thể làm cho ta chỉ có duy nhất một chuyện đó là ổn định đội hình ba góc cân bằng trong phủ, nếu như ngươi không tác loạn thì bây giờ ngươi vẫn có thể sống tốt”.

“Nhưng ngươi vẫn không biết an phận thủ thường, cuối cùng vẫn muốn hại ta”, Thẩm Nguyệt lãnh đạm nói: “Bây giờ ngươi còn muốn trách ngược lại ta hay sao?”

Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hại cô? Đó chẳng qua là ta suy nghĩ cho cô mà thôi! Không phải trước đây cô luôn gào khóc muốn được đại tướng quân sủng hạnh hay sao, bây giờ ta cố sức mang hắn ta đến cho cô thì cô lại ra vẻ cự tuyệt!”

Thẩm Nguyệt không mặn không nhạt nói: “Một đôi giày rách nát dơ bẩn đã bị các ngươi mang qua thì ta còn cần làm cái gì nữa? Ngươi tự sờ vào lương tâm của mình mà nói, ngươi thật sự suy nghĩ cho ta hay sao?”

Nàng chậm rãi đứng dậy, đứng đối diện Hương Phiến nói: “Nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho ta thì ngươi không thể không nhìn ra ta vừa nhìn thấy Tần Như Lương liền cảm thấy vô cùng ghê tởm. Bây giờ ngươi nói ra những lời này cũng khiến cho ta cảm thấy vô cùng ghê tởm”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi