THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 420

Thẩm Nguyệt lại vỗ vai hắn nói: “Những chuyện đã qua ngươi không nên để ở trong lòng rồi tự dày vò bản thân thêm nữa. Ngươi nên nghĩ thoáng một chút, nhìn về phía trước, đoạn đường sau này vẫn còn rất dài”.

Tô Vũ thản nhiên cười nhẹ nói: “Đúng vậy, nên nhìn về phía trước, đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài. A Nguyệt, ta đã kể chuyện của ta rồi, cô cũng kể chuyện của cô cho ta nghe đi”.

Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy lúc này bọn họ nên đối xử với nhau chân thành.

Nàng phải nói gì đây?

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng vẫn thấy không có gì để nói, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Chuyện của ta không phải ngươi đều đã biết rồi sao? Ta là một công chúa tiền triều, sinh được một đứa con trai, bây giờ lại không đội trời chung với đại tướng quân. Còn đối với những cảm xúc mà ngươi nói đến…”

Nàng nhún vai nói tiếp: “Ta phát hiện cảm xúc của ta lúc này trống rỗng. Ngươi cũng biết rõ chí hướng của ta rồi, sau khi đá văng Tần Như Lương thì ta nhất định sẽ nuôi mỹ nam trên toàn thiên hạ trở thành trai bao của ta”.

Tô Vũ cười nói: “Có lạnh không?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu.

Nhưng Tô Vũ vẫn cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng. Nàng cũng cảm nhận được hơi ấm chân thành đến từ Tô Vũ.

Tô Vũ hỏi: “Tối nay phải về sao?”

“Ừm, nếu không Ngọc Nghiên sẽ lại cằn nhằn không ngừng”.

Tô Vũ đứng dậy đưa tay về phía Thẩm Nguyệt nói: “Vậy để ta tiễn cô”.

Thẩm Nguyệt bám lấy tay hắn đứng dậy khỏi hiên nhà gỗ, sau khi vuốt lại vạt áo thì cùng Tô Vũ quay người rời đi.

Nàng tự nhiên rút tay ra khỏi tay Tô Vũ, Tô Vũ cũng tự nhiên buông tay nàng ra.

Nàng trở về muộn, Ngọc Nghiên quả nhiên lại cằn nhằn một trận.

Khi Thẩm Nguyệt nằm trên giường, nàng nhớ lại hồ nước bên cạnh rừng trúc, ánh trăng treo trong nước và câu chuyện của Tô Vũ.

Nàng không ngủ được.

Sau khi trằn trọc suy nghĩ một lúc, Thẩm Nguyệt quay sang Bắp Chân, nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng rất tốt”.

Sau này nàng không cần phải miên man suy nghĩ, tâm trí cũng không bị quấy rầy bởi hắn.

Một người đã có ý trung nhân, một người thì có cảm xúc trống rỗng, tình cảm của Tô Vũ cùng nàng không còn chỗ để phát triển thêm nữa.

Có thể trở thành bạn bè với nhau đã là rất tốt rồi.

Mấy ngày này, Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy phiền lòng.

Dù cho Ngọc Nghiên có nghĩ ra chiêu trò gì mới cũng không thể khiến nàng vui vẻ.

Thôi thị đã nhìn thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi: “Công chúa có tâm sự gì sao? Nếu như không ngại thì xin công chúa cứ nói ra, biết đâu nô tỳ có thể giúp công chúa giải tỏa phiền muộn trong lòng”.

Thẩm Nguyệt đen mặt lại nói: “Ta thì có thể có tâm sự gì chứ? Chỉ cần nhị nương không kể hết mọi chuyện của ta cho Tô Vũ thì ta đã vui lắm rồi”.

Nàng ngồi dậy khỏi ghế tựa, nghiêm túc nhìn Thôi thị rồi nói: “Không được nói cho Tô Vũ biết rằng ta đang buồn bực”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi