THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 540

Bình thường Tô Vũ cũng chẳng nói quá nhiều với Hạ Du, bởi vì Hạ Du động tí là muốn cáo trạng hắn, vạch tội hắn.

Hạ Du cũng chỉ định dọa Tô Vũ một chút, chứ không muốn kéo Thẩm Nguyệt xuống nước cùng.

Tô Vũ ngồi vào giường, để nguyên quần áo nằm xuống, vóc người thon dài, khẽ nhắm mắt lại, góc mặt nhìn rất tinh thế, đèn đuốc chiếu lên không góc chết, đến Hạ Du cũng thấy hắn đẹp như tranh vẽ.

Tô Vũ nói: “Ngươi bảo vệ nàng như vậy, ta cũng yên tâm”.

Thẩm Nguyệt cứ canh cánh trong lòng, bởi Tô Vũ mãi không nói cho nàng biết dự định kế tiếp của hắn là gì. Hắn nói là để sau, nhưng không biết cụ thể là lúc nào.

Mỗi lần Thẩm Nguyệt hỏi thì Tô Vũ đều bảo để sau, nhưng cũng chẳng nói “để sau” là khi nào, có vẻ là không muốn nói cho nàng biết.

Đội ngũ tiếp tục đi về biên quan.

Càng đi về phía nam, quãng đường càng hoang vu.

Nơi này gần chiến trường, bách tính lưu lạc, bởi vì chiến tranh loạn lạc nên hoa màu bị hủy diệt, thành trấn lụi tàn.

Tính toán hành trình thì ước chừng mấy ngày nữa sẽ đến biên cảnh.

Mới đầu Hạ Du còn đùa bỡn Thanh Hạnh cho vui, như vậy con đường này sẽ không còn nhàm chán nữa.

Trên đường đi, đội ngũ chưa từng gặp nguy hiểm, trong cái khổ có cái hên, hòa thuận vui vẻ.

Hôm ấy đoàn người không đến trạm dịch kịp trước trời tối, bèn nghỉ chân như thường lệ, tìm một rừng cây tá túc qua đêm.

Trời vừa tối, tiếng côn trùng đã kêu vang không ngừng, náo nhiệt vô cùng.

Bọn thị vệ thuần thục phân công nhiệm vụ, từ nhóm lửa, tìm nước cho đến săn thịt rừng.

Thanh Hạnh đã dần dần hòa thuận, không còn là tiểu cung nữ cẩn thận khắp chốn, chỉ chú ý đến Thẩm Nguyệt như trước nữa.

Nàng ta đã học được cách cãi lại Hạ Du, Hạ Du thấy có người cãi mình thì cũng càng hăng hái hơn.

Thanh Hạnh nhận ra Hạ Du tuy chỉ giỏi to mồm, suốt ngày gọi nàng ta qua lại nhưng thực ra cũng chẳng hề có mấy thói xấu hay kiêng kỵ gì của quý công tử bình thường.

Hắn ta mệt mỏi thì có thể ngủ dưới đất cùng mọi người, đói thì cũng có thể ăn lương khô khó nuốt như mọi người, hơn nữa cũng chẳng hề kén chọn.

Hắn ta chỉ đơn thuần muốn chọc tức Thanh Hạnh mà thôi.

Ánh lửa trong rừng cây bùng lên.

Thanh Hạnh lấy khăn trải xuống đất cho Thẩm Nguyệt ngồi lên, vì nó rộng nên Thẩm Nguyệt cũng mời Tô Vũ vào ngồi cùng.

Tô Vũ là Đại học sĩ, xưa nay yêu sạch sẽ, nên ai cũng hiểu.

Có điều là Tô Vũ cũng đã khỏe lại nên ban ngày không ngồi xe ngựa với Thẩm Nguyệt nữa mà cưỡi ngựa đi trước.

Có người ngoài ở đây thì Tô Vũ luôn hành xử rất đúng cấp bậc lễ nghĩa của quân với thần, không hề có chút phạm quy nào.

Mắt thấy Thẩm Nguyệt mời hắn vào ngồi, hắn cũng cảm ơn với dáng vẻ thành khẩn rồi ngồi vào một khoảng cách Thẩm Nguyệt mấy thước.

Thị vệ nhanh chóng tìm được nước, thịt rừng và bắt đầu nướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi