THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 555

Bọn họ đã tìm thấy nguồn nước, ngay sau đó bọn họ liền nhóm một đống lửa bên cạnh nguồn nước đó.

Ngọn lửa mập mờ lập lòe phản chiếu bóng dáng của ba người bọn họ.

Hạ Du ở bên cạnh nhẹ nhàng đặt Thanh Hạnh lên bãi cỏ, lấy nước lau sạch những vết máu đầy trên khuôn mặt của nàng.

Thẩm Nguyệt không có thời gian an ủi hắn ta bởi vì vết thương của Tô Vũ cũng cần được xử lý càng sớm càng tốt.

Thẩm Nguyệt nhìn thấy quần áo của Tô Vũ bị hư hại nhiều chỗ, tuy rằng trên lớp y phục màu đen bên ngoài không thể thấy vết máu nhưng màu đỏ tươi của máu đã thấm ướt y phục màu trắng bên trong.

Nàng dùng nước nhanh chóng rửa sạch vết thương, sau đó đứng dậy nói: “Chờ ở đó, ta tìm dược thảo”.

Tô Vũ hỏi: “Có muốn ta đi cùng nàng không, ta sợ nàng tìm sai”.

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta biết phải tìm dược thảo gì, chàng ngồi yên đó chờ ta đi!”

Tô Vũ ngoan ngoãn hiếm thấy trả lời: “Được”.

Các loại thảo dược cầm máu mà Thẩm Nguyệt muốn tìm rất phổ biến cho nên nàng không cần phải đi quá xa, chỉ tìm kiếm trong tầm mắt của Tô Vũ.

Chỉ chốc lát sau thì nàng đã có thể mang thảo dược về đặt ở trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ gật đầu nói: “Ừm, đúng là những thứ này”.

Thẩm Nguyệt rửa sạch dược thảo ở con sông nhỏ sau đó gấp lại ở góc váy rồi thấp xuống trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn nàng vừa lấy một nắm thảo dược nhét vào miệng nhai, nhai nhuyễn xong liền lột quần áo rách của Tô Vũ ra rồi bôi thảo dược lên những vết thương.

Mặc dù Tô Vũ không hề hé răng nhưng Thẩm Nguyệt vẫn nhẹ giọng hỏi: “Có đau hay không?”

“Không đau”.

Sắc mặt của hắn trông rất tệ, hắn nói hắn không đau chỉ để an ủi nàng.

Thẩm Nguyệt có thể thấy rõ nét mặt mệt mỏi và suy yếu sau khi mất nhiều máu của hắn.

Một mình phải đối phó với nhiều sát thủ như vậy, thân thể đầy thương tích còn bị lăn xuống sườn núi, tinh lực của hắn cũng đã sớm cạn kiệt.

Thẩm Nguyệt thật sự rất đau lòng.

Nàng không hỏi nhiều, tất cả những gì nàng có thể làm là giải quyết vết thương trong thời gian ngắn nhất có thể rồi để cho hắn nghỉ ngơi.

Tô Vũ lại đột nhiên hỏi nàng: “Thảo dược có đắng không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Không quá đắng”.

Hắn bỗng nhiên vươn tay lấy chút bã thảo dược trên khóe môi nàng.

Hắn cho vào miệng nếm thử, hơi nhíu mày nói: “Thật đắng”.

Thẩm Nguyệt dừng lại, sau đó bực mình nói: “Tô Vũ, đã đến lúc này rồi mà chàng còn không quên trêu chọc ta sao?”

“Là ta không đúng”.

Nàng bốc một nắm thảo dược khác rồi cho vào trong miệng.

Mãi cho đến khi tất cả những vết thương của Tô Vũ đều đã được bôi đầy thảo dược thì Thẩm Nguyệt mới cảm nhận được vị đắng nồng đậm lưu lại trên vị giác của nàng, thật lâu cũng không phai đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi