THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 567

Cửa thành ngay ở trước mặt, ánh lửa sáng choang.

Hoắc tướng quân nói: “Công chúa và Tô đại nhân, Hạ công tử hà cớ gì mà chật vật như thế? Sao chỉ có ba người đến đây?”

Thẩm Nguyệt nói: “Chúng ta đi nửa đường thì bị tập kích, chỉ còn lại ba người sống sót. Ta và Tô đại nhân không đi cùng lúc, đội hộ vệ của hắn với Hạ phó sứ bị bỏ lại phía sau, chắc mấy ngày nữa mới tới”.

Hoắc tướng quân vô thức hỏi: “Kẻ đánh lén có còn sống sót quay về không?”

Thẩm Nguyệt giương mắt nhìn Tô Vũ, thấy hắn thản nhiên như không, bèn đáp: “Không”.

Hoắc tướng quân nói: “Vậy là tốt rồi”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, trong lòng kinh ngạc.

Sau khi vào thành, thấy từng nhà đóng cửa không ra, thậm chí còn không dám bật đèn, chỉ sợ rước phải tai họa, trên đường thỉnh thoảng có mấy binh sĩ tuần tra, ngoài ra thì trống rỗng tịch liêu, gió tanh thổi qua.

Toàn bộ thành Huyền bị bao phủ bởi một bầu không khí ngột ngạt.

Hài cốt của hàng vạn người còn chưa lạnh, quân dân trong thành ai cũng bất an, khó trách mà tử khí lúc nào cũng âm u.

Hạ Du không được ổn lắm, đã nôn ở ngoài cửa thành một lần, sắc mặt kìm nén đến xanh cả ra. Hắn ta không thể nhịn được mùi tanh tưởi, mục ruỗng hoặc mùi khét trong không khí.

Mùi này khiến người ta buồn nôn, nhất là khi biết đây là mùi tỏa ra từ thi thể binh sĩ đã chết trận. Hố chôn vạn người này chất chứa quá nhiều người chết, không thể nào che giấu được hoàn toàn mùi máu tanh.

Hạ Du càng muốn coi nhẹ thì giác quan càng mẫn cảm.

Sắc trời không còn sớm, Hoắc tướng quân dẫn ba người đến một phủ đệ đã được sửa sang, chuẩn bị cơm nước.

Mọi chuyện khác cứ để nghỉ ngơi xong rồi tính.

Phủ này rất an toàn, khắp nơi đều là binh sĩ. Hoắc tướng quân sắp xếp thỏa đáng xong thì rời đi, ba người vào trong phòng của mình tắm rửa một phen.

Vừa vào trong viện, Thẩm Nguyệt đã không nhịn được mà nôn ọe điên cuồng vào bồn hoa cùng Hạ Du.

Hạ Du vừa nôn vừa vỗ lưng Thẩm Nguyệt, khó nhọc nói: “Cô nhịn giỏi thật đấy…”

Thẩm Nguyệt cũng khó nhọc nói: “Chuyện cười, ta là công chúa, đây là tiền tuyến của chiến trường, toàn là chiến sĩ và tướng quân đánh giặc, ngươi vô dụng thì không ai nói, nhưng ta cũng vô dụng thì họ sẽ càng thêm xem thường chúng ta”.

Thực vật trong nội viện này khá tươi tốt, trong viện toàn là cây cỏ hoa lá rậm rạp, nên không khí cũng tươi mát hơn chút.

Hoắc tướng quân sắp xếp cho bọn họ ở lại đây đã là rất tốt rồi.

Sau khi nôn xong, hai người đỡ nhau đứng dậy, quay đầu nhìn Tô Vũ.

Ánh đèn lồng làm ánh sáng nơi đây mờ mờ ảo ảo, hắn thản nhiên đứng dưới ánh đèn như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Nguyệt bội phục khả năng nhịn của hắn, líu lưỡi nói: “Tô Vũ, hương vị khó ngửi này không làm ngươi thấy khó chịu à?”

Tô Vũ nói: “Ta vẫn ổn, vẫn thích ứng được”.

Thật ra, cho dù không tận mắt chứng kiến thì hắn vẫn có thể tưởng tượng được ra cảnh máu tanh giết chóc trên chiến trường, có chết nhiều hơn nữa, đổ máu nhiều hơn nữa thì cũng chỉ giống như mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Hắn đã quen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi