THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 574

Nàng nói tiếp: “Nếu Triệu tướng quân nắm chắc mình đánh bại được Dạ Lương, vậy tranh chấp đầu năm giữa Đại Sở và Dạ Lương bắt đầu, sao không thấy Triệu tướng quân thắng ngay từ trận đầu tiên hả? Nếu cuộc chiến tranh còn tiếp tục, ắt sẽ là một trận trường kỳ kháng chiến, phía bắc có Bắc Hạ gây hoang mang rồi, Đại Sở không có khả năng có nhiều binh lực chi viện, Triệu tướng quân đã tính qua chưa, năm nay đã bao lâu rồi không mưa?”

“Bao lâu không mưa thì liên quan gì đến bổn tướng?”

Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: “Từ xuân hạ luân chuyển đến nay chưa từng rơi nửa giọt mưa, dòng sông cạn kiệt, hoa màu khô héo, sắp có một trận hạn hán kéo dài, lại vào lúc thu hoạch lương thực, nếu thu hoạch không tốt, lương thảo cũng khó mà tiếp tục. Nếu Triệu tướng quân muốn khai chiến với Dạ Lương, không có lương thực thì ông khai chiến thế nào? Ông muốn để mọi người đều chết đói ở trên chiến trường?”

Triệu Thiên Khải vốn không để ý những điều này. Ông ta cho rằng chỉ cần bọn họ đánh trận trên tiền tuyến, triều đình ủng hộ toàn lực là được.

Tô Vũ buông cánh tay nắm thanh kiếm của Hoắc tướng quân, vẻ mặt thâm trầm nhìn Thẩm Nguyệt.

Vẻ ung dung, đứng trước nguy hiểm không sợ hãi, và luận điệu của nàng, không biết đã khiến biết bao nhiêu người kinh ngạc.

Các tướng lĩnh trong doanh trại đều trầm mặc.

Tô Vũ thấp thoáng cong khóe miệng, hắn tin rằng nàng hoàn toàn có thể một mình đảm đương.

Tương lai không xa, nàng còn có thể làm tốt hơn.

Ngón tay Thẩm Nguyệt cầm lưỡi kiếm của Triệu Thiên Khải, đẩy dịch sang bên cạnh, thản nhiên như gió thổi mây trôi nói: “Cho nên, bây giờ Triệu tướng quân có hai con đường có thể đi. Hoặc là hết sức phối hợp hòa đàm, hoặc là có thể nắm được điểm yếu của Dạ Lương, đánh bại Dạ Lương trong thời gian ngắn nhất”.

Lúc này, một vị phó tướng của Triệu Thiên Khải hình như nghĩ đến điều gì, đang định lên tiếng, liền bị Triệu Thiên Khải giơ tay ngăn lại.

Ông ta chậm rãi thu hồi kiếm, mắt sắc như chim ưng nói: “Cô gái, gan cũng lớn đấy. Nếu đã đến Thành Huyền, bổn tướng vẫn chưa kịp tiếp đãi các cô, vậy tối nay mở tiệc thiết đãi”.

Thẩm Nguyệt nói: “Tĩnh Nguyệt cảm tạ thịnh tình của Triệu tướng quân”.

Sau đó Triệu Thiên Khải thả sứ giả ra.

Khi từ doanh trại đi ra, Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, thấp thoáng vẫn nghe thấy có tướng lĩnh nói những lời như: “Hoàng đế Dạ Lương đã đến biên giới”, “chính là thời cơ tốt đánh giặc thì bắt vua trước”.

Đợi sau khi đi khỏi, Tô Vũ điều động Hạ Du, bảo hắn ta cùng Hoắc tướng quân đến chỗ khác của quân doanh đi tuần tra một vòng.

Tô Vũ dẫn Thẩm Nguyệt rời khỏi quân doanh, thong thả đi dạo trên con phố trống trải của Thành Huyền.

Tô Vũ cười, đôi mắt rủ xuống hẹp dài thấp giọng nói: “A Nguyệt, làm tốt lắm”.

Thẩm Nguyệt liếc hắn một cái, nói: “Nếu không thì có thể làm thế nào, chàng đã nói, đứng vững trận doanh thì không thể thay đổi. Đây chẳng phải cũng là do chàng giỏi chỉ huy, cho nên chàng đang khen ta hay đang khen bản thân?”

“Ta rất khiêm tốn, đương nhiên là khen nàng”.

Thẩm Nguyệt bĩu môi, sau đó hơi lo lắng nói: “Có phải hôm nay ta đã quá nhiều lời rồi không”.

“Không nhiều, vừa đủ”.

“Nhìn phản ứng của họ, phần lớn là không ngờ ta có thể nói ra những lời đó, dù sao trước đây ta là một công chúa vô dụng. Những lời nói hôm nay, nếu truyền đến tai hoàng thượng thì sẽ gặp đại họa”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi