THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 592

Vẻ mặt Hạ Du hết sức nghiêm túc, nói đầy chính nghĩa: “Thời kỳ chiến loạn thế này, ta là phó sứ, gặp phải tình huống chuẩn bị đánh trận thế này, tất nhiên là ta… Không đi”.

Thẩm Nguyệt buồn cười nói: “Được, thế tới lúc đó ngươi cứ ở trong thành, thấy tình hình không ổn thì mau chóng rút lui”.

Đêm đến, Hoắc tướng quân dẫn theo một đội binh lính đến, muốn hộ tống Thẩm Nguyệt, Tô Vũ và Hạ Du rời khỏi thành Huyền.

Một khi chiến sự nổ ra, Hoắc tướng quân là người đầu tiên ra trận giết địch, lúc đó có lẽ ông ta không thể để ý đến an toàn của họ nữa.

Kết quả nghe nói Thẩm Nguyệt muốn theo Tô Vũ, Hoắc tướng quân lại kiên quyết không đồng ý.

Nhưng trong tình huống trước mắt, chỉ có đưa sứ thần ra chiến trường, cho thấy thành ý của bọn họ thì mới có cơ hội cứu vớt được tình thế.

Tin chắc rằng Dạ Lương cũng không muốn đánh với Đại Sở quá lâu, bọn họ chỉ là một nước vừa mới hồi phục lại thực lực, kéo dài càng lâu càng bất lợi cho họ.

Cuối cùng chỉ có lưỡng bại câu thương.

Huống chi lần này cả dạ kỵ binh của Triệu Thiên Khải đều bị diệt, trước đó Dạ Lương nhận được tin tức, đã có chuẩn bị trước nên không chịu tổn thất gì quá lớn.

Nếu Đại Sở đủ thành ý, đôi bên mới có thể ngồi xuống đàm phán.

Hoắc tướng quân nói: “Một khi đã như vậy, thì Tô đại nhân đi cùng ta, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ an toàn của Tô đại nhân. Công chúa và Hạ công tử ở lại thủ thành”.

Thẩm Nguyệt đang muốn nói chuyện thì chợt nghe Tô Vũ nói: “E là không được, A Nguyệt phải đi cùng với ta”.

Dường như Hoắc tướng quân đã hiểu ra điều gì đó, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, thở dài nói: “Thôi được rồi, mong là tất cả mọi thứ sẽ thuận lợi”.

Ngày thứ hai trống trận đánh vang.

Đại quân Dạ Lương chuẩn bị đánh vào thành.

Tô Vũ không nhanh không chậm khoác khôi giáp lên người Thẩm Nguyệt, buộc lại cho nàng

Bản thân hắn, lại là một thân hắc y, thân giữa loạn thế, vẫn giữ sự thanh liêm, đứng vững trước gió.

Mái tóc như mực được búi lên sau đầu, đôi mắt hẹp dài là hắc bạch phân minh.

Bầu trời hôm nay còn âm u hơn cả hôm qua.

Thần thái hắn hết sức tự nhiên, chẳng thể cảm nhận được chút căng thẳng của đại chiến trên người hắn.

Tô Vũ khẽ dặn dò: “Lên chiến trường phải theo sát sau lưng ta, không được rời đi nửa bước”.

Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi: “Nếu ta rời đi thì thế nào”.

Tô Vũ nói: “Thế thì ta sẽ rối loạn trận tuyến”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nở nụ cười, ngược lại vẫn cố làm mặt nghiêm túc hỏi: “Tại sao chàng không mặc khôi giáp?”

Tô Vũ nói: “Nàng mặc là được rồi”.

Khôi giáp này là một bộ mã giáp, bảo vệ ngực và lưng Thẩm Nguyệt, ngoài ra, nàng vẫn mặc váy dài, vẫn trông như một nữ tử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi