THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN


Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều cảm nhận được tình lý bên trong.

Nếu như ngay cả chuyện này mà Liễu Mi Vũ còn không thể làm được thì chẳng khác nào cô ta ỷ vào sự sủng ái của tướng quân mà làm bộ làm tịch.

Liễu Mi Vũ liếc nhìn Tần Như Lương bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, không sao, đây là chuyện Mi Vũ nên làm".

Trước đó nàng ta không do dự thì tốt rồi, có khi sẽ không bị bắt phải quỳ xuống.

Bây giờ đã có lời nói của Liên Thanh Châu, cô ta không muốn quỳ cũng không được.

Nhưng Liễu Mi Vũ còn chưa kịp dâng trà thì Thẩm Nguyệt đã đi trước nàng ta một bước.

Liễu Mi Vũ sững sờ, ngay sau đó Thẩm Nguyệt đã ném một tách trà đến trước mặt nàng ta khiến cho tách trà vỡ ra, mảnh sứ và nước trà văng tung tóe khắp sàn nhà, âm thanh tách trà vỡ nghe vô cùng chói tai.

Thẩm Nguyệt thản nhiên chỉ vào tách trà vỡ trên sàn nói: "Bây giờ ngươi quỳ xuống đó.

Mang một tách trà khác đến để nàng ta dâng lên cho ta".

Tất cả khách mời đều không ngờ được biến cố bất ngờ xảy ra này cho nên đều trợn tròn mắt.


Công chúa ngốc từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy, hơn nữa còn tìm được một lý do hết sức hợp tình hợp lý, quang minh chính đại.

Tần Như Lương vô cùng tức giận nói: "Thẩm Nguyệt, cô đừng quá đáng!"
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt kiên định trầm tĩnh, nàng nói: "Tần tướng quân, xin hãy gọi ta là Tĩnh Nguyệt công chúa".

Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, hai mắt đẫm lệ, tỏ ra đáng thương nói: "Công chúa tại sao phải làm nhục ta tới mức này?"
Thẩm Nguyệt lãnh đạm nói: "Ta chính là muốn làm nhục ngươi đó, ngươi không chịu nổi sao? Không chịu nổi thì đi chết đi!
Chẳng phải ở phố Tây có một dòng sông đó sao? Ngươi nhảy xuống đó chết cũng được.

Hoặc là ở cổng chợ còn có một cây cổ thụ, ngươi ra đó thắt cổ chết đi.

Đây đều là những lời mà ngươi đã từng nói với ta, hôm nay ta trả lại hết cho ngươi!"
Liễu Mi Vũ trừng to mắt kinh hãi nhìn Thẩm Nguyệt.

Những vị khách bên dưới nhỏ giọng nói: "Công chúa làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không? Tiểu thiếp kia trông cũng thật đáng thương".

Liên Thanh Châu sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, ngay lập tức nhếch môi nói: "Thật sự là không ngờ đó lại là những lời mà tiểu thiếp kia dám nói với công chúa, đúng là đại nghịch bất đạo! Công chúa thật sự đã bị ả ta đuổi ra khỏi nhà sau đó biến thành bộ dạng này mới có thể về nhà.

Bây giờ công chúa chỉ muốn ả ta quỳ xuống dâng trà cho mình, ta thấy điều đó chẳng quá đáng một chút nào".

Những người xung quanh bắt đầu hiểu được đạo lý.

Liên Thanh Châu lại nói: "Ta nghe người ta nói công chúa không thể về nhà, lại bị hủy dung, suýt chút nữa là đã chết giữa trời tuyết giá rét".

Mấy vị khách nghe vậy thì liền sửng sốt: "Thật sự có chuyện như vậy sao? Công chúa vốn là một người ngốc, ả ta không sợ đuổi nàng ra ngoài thì sẽ gây ra tai nạn chết người sao?"
Liên Thanh Châu thở dài nói: "Mặc dù nàng chỉ là công chúa tiền triều nhưng vẫn là một công chúa, Tần tướng quân lại đối xử với nàng lạnh nhạt, nếu như không phải bị đẩy đến bước đường cùng thì nàng cũng không cuồng loạn như vậy.

Tần tướng quân lúc nào cũng thiên vị tiểu thiếp, ta thấy ả tiểu thiếp đó không hề đáng thương một chút nào".

Những người xung quanh bắt đầu đồng tình với hắn: "Đúng vậy đúng vậy, công chúa mới là người đáng thương hơn".

"Ta còn nghe nói...", Liên Thanh Châu nói rồi dừng lại một chút, khẽ mỉm cười nhã nhặn.

Mọi người xung quanh vểnh tai lên.

Có người hỏi: "Còn nghe nói chuyện gì?"

Liên Thanh Châu chậm rãi nói: "Công chúa được một người tốt đưa đến gặp thầy thuốc, sau khi thầy thuốc bắt mạch thì mới phát hiện công chúa...! đang mang thai".

Tất cả mọi người đều cả kinh: "Ôi trời, sao có thể như vậy được? Biết công chúa mang thai mà còn đuổi ra ngoài, rõ ràng là cố ý!"
Trước đó bọn họ còn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt đã quá đáng, bây giờ thì mọi người đều thông cảm cho hoàn cảnh của nàng, nàng cũng chỉ là một nữ nhân không được phu quân yêu thương, dung nhan đã bị hủy hoại mà bản thân lại đang mang thai, thật sự nàng sống không dễ dàng một chút nào!
Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi, biết rằng Tần Như Lương sẽ không thể xen vào chuyện này bởi vì hôm nay có rất nhiều người ở đây đang muốn thấy nàng ta quỳ xuống.

Nàng ta còn đang định diễn vai yếu đuối đáng thương để người khác nói Thẩm Nguyệt hung hãn ghen tuông, nàng ta nghĩ rằng hôm nay mình nhất định sẽ chiếm được sự đồng tình của tất cả mọi người ở đây!
Đợi đến ngày mai thì toàn bộ kinh thành sẽ biết rằng Thẩm Nguyệt là một con người độc ác xấu xa đến thế nào!
Nhưng nàng ta không hề biết ở bên dưới đã có Liên Thanh Châu âm thầm thêm dầu vào lửa bôi nhọ mình trước mặt tất cả quan khách.

Liễu Mi Vũ ảo tưởng muốn chiếm được thiện cảm của mọi người nhưng bây giờ xem ra nàng ta có quỳ gối bao lâu cũng vô ích.

Quỳ gối trên đống sứ vỡ, sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta cố nén đau dâng lên tách trà thứ hai.

Nhưng chưa kịp đặt vào trong tay của Thẩm Nguyệt thì nước trà đã bị đổ ra ngoài.

Thẩm Nguyệt nói: "Mang tách trà thứ ba đến đây.

Khi nào tay của nàng ta hết run thì ta mới uống trà của nàng ta dâng".

Mãi cho đến tách trà thứ năm thì Liễu Mi Vũ mới ngừng run tay.

Khuôn mặt nàng ta toát mồ hôi lạnh, đôi môi mọng đỏ đã tái mét, nàng ta cụp mắt xuống cắn răng nói: "Mời công chúa uống trà".

Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta sau đó nhận lấy tách trà rồi nhấp một ngụm.


Không ngờ ngay sau đó nàng đã phun toàn bộ nước trà lên mặt Liễu Mi Vũ rồi nói: "Ta không uống trà lạnh".

Liễu Mi Vũ bị sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người đến tận cùng khiến cho mặt mũi mất hết, cuối cùng nhịn không được mà thất thanh khóc rống lên.

“Thẩm Nguyệt, đủ rồi!”, Tần Như Lương tức giận quát.

Thẩm Nguyệt rất nhanh tay, khi Tần Như Lương vừa đi tới định kéo Liễu Mi Vũ lên thì nàng đã ném tách trà thẳng vào mặt của Liễu Mi Vũ không chớp mắt.

Nhưng Thẩm Nguyệt cảm thấy rất tiếc nuối vì động tác của Tần Như Lương còn nhanh hơn nàng, tách trà bay đến đúng lúc hắn ta đang dùng thân mình che chắn cho tiểu thiếp cho nên đã trúng vào lưng của hắn ta.

Nước trà chỉ dính một chút vào vạt áo của Liễu Mi Vũ cũng đã khiến cho nàng ta sợ đến mức thân thể run rẩy.

Thẩm Nguyệt nói với hắn ta: "Tần Như Lương, lúc trước ta có mắt như mù nên mới gả cho ngươi! Sao, thấy ả ta bị sỉ nhục như vậy thì ngươi liền đau lòng rồi à? Vậy lúc ả ta sai người rạch mặt ta thì sao? Người nói xem, ta không nên ăn miếng trả miếng hay sao?"
Tần Như Lương quay đầu lại, trong mắt tràn đầy tức giận: "Cô còn dám động vào nàng thử xem!"
"Được rồi, hôm nay lão nương sẽ cho ngươi đủ mặt mũi", Thẩm Nguyệt nói xong liền xoay người lấy cây nến đỏ trên bàn sau đó bước về phía Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ vô cùng sợ hãi, lập tức hét lên khi thấy đôi mắt của Thẩm Nguyệt đang nhìn thẳng vào mình cùng với nét mặt bình thản hết sức đáng sợ.

Nếu như không có ai ngăn cản thì người phụ nữ điên cuồng này nhất định nói được làm được..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi