THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 616

Dạ Lương ban đầu yêu cầu Đại Sở giao ra năm tòa thành trì làm điều kiện cho hòa đàm và đổi lấy mạng sống của tướng quân Tần Như Lương của Đại Sở.

Nhưng sau đó Đại Sở đã phát động đánh lén trước, muốn gây bất lợi cho Dạ Lương. Cũng may Dạ Lương lại bắt được thêm một vị Trấn Nam tướng quân của Đại Sở làm tù binh, hiện tại có thêm Trấn Nam tướng quân làm lợi thế liền có thể gia tăng điều kiện từ 5 tòa thành trì thành 7 tòa thành trì.

Nhóm đại thần Dạ Lương triển khai trận thế, cứ như thể nếu như hòa đàm không thuận lợi thì bọn họ sẽ ngay lập tức khơi mào một cuộc chiến khác mà không hề do dự.

Nếu như hòa đàm thực sự thất bại, giữa Đại Sở và Dạ Lương lại nổ ra một cuộc chiến thì Tô Vũ và Thẩm Nguỵệt có lẽ sẽ không thể sống sót trở về.

Thấy thái độ của Dạ Lương cứng rắn Tô Vũ cũng không ý kiến gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt đã nhận lệnh đưa tướng quân trở về kinh thành, bây giờ chúng ta muốn được gặp tướng quân một lần để xem tướng quân có khỏe hay không”.

Đại thần Dạ Lương nói: “Chỉ cần ngươi kí vào khế ước thì bọn ta sẽ cho ngươi gặp mặt”.

Tô Vũ nói: “Buôn bán cũng là tiền trao cháo múc, không cho xem hàng thì sao có thể bắt người ta giao tiền?”

Đại thần Dạ Lương không nhượng bộ một chút nào, vẫn nhất quyết muốn giao tiền trước rồi mới giao hàng, hoàn toàn bác bỏ lý lẽ thường tình mà lại đi bàn luận chuyện nhân tình xa xôi.

Thẩm Nguỵệt thực sự không thể hiểu nổi, một chuyện vô cùng đơn giản và dễ hiểu sao qua lời ông ta lại có thể trở thành một thứ vô cùng tối nghĩa như vậy chứ?

Nếu như cứ tiếp tục thảo luận kiểu này thì chuyện hòa đàm sẽ diễn ra suốt 3 ngày 3 đêm cũng không xong.

Đám đại thần này rốt cuộc đến đây để hòa đàm hay là để quấy rối?

Tư duy của Tô Vũ rất rõ ràng, trước tiên phải để cho bọn họ gặp được tù binh thì mới có thể tính được đến những chuyện khác.

Hiện tại có hai tù binh, nếu như bọn họ tính Triệu Thiên Khải là một lợi thế thì theo lý cũng nên kiểm tra một chút xem Triệu Thiên Khải có còn sống hay không?

Thẩm Nguỵệt nói: “Bọn ta chỉ muốn nhìn thấy tù binh, yêu cầu này không hề quá đáng. Vốn dĩ tù binh chính là một trong những điều kiện trong việc hòa đàm, bây giờ Dạ Lương lại từ chối không cho bọn ta gặp mặt tù binh, như vậy không phải là do Đại Sở không thành tâm mà là do Dạ Lương không có thành ý”.

“Bọn ta nói bọn họ còn sống thì tức là còn sống”.

“Ta đây không được tận mắt gặp, nếu như sau khi ký khế ước thì mới phát hiện bọn họ đang hấp hối, chỉ còn lại một hơi thở không cứu được thì phải làm sao?”

Hoàng đế Dạ Lương xoa xoa ấn đường, rõ ràng cũng cảm thấy hơi mất kiên nhẫn với mấy cổ luận không ra gì kia, liền hỏi: “Tĩnh Nguyệt công chúa muốn gặp ở đây hay là gặp trong địa lao?”

Thẩm Nguỵệt thản nhiên nói: “Mang người tới đây thì phiền phức quá, chi bằng để ta vào địa lao một chuyến”.

Nếu như nàng không tận mắt nhìn thấy tình huống trong địa lao thì cũng không biết đám đại thần này đã tô son trát phấn lên hoàn cảnh thật sự như thế nào.

Nếu như tình huống trong đó quá tồi tệ thì nàng cũng có thể dùng nó để làm một quân bài thương lượng.

Đại Sở chỉ muốn trả lại ba thành trì đã lấy của Dạ Lương, nhưng bây giờ thì hay rồi, chẳng những Dạ Lương đòi năm tòa thành mà còn tăng lên tận bảy tòa thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi