THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 780

Hắn mặc áo đen, sạch sẽ vô khuyết, khi chăm chú bắt mạch, trông hắn chẳng khác nào một cảnh đẹp giữa nhân gian.

Thẩm Nguyệt phát hiện ra, nạn dân tới chỗ Tô Vũ đa phần là nữ.

Nàng nhìn các nạn dân nữ ở phía sau dần dần xếp thành hàng ngũ, còn bắt đầu chú trọng hình thức bên ngoài của mình, lau mặt vuốt tóc, từng đôi mắt hấp háy cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía Tô Vũ mà sáng rực lên, chỉ hận không thể dính chặt vào hắn.

“…”

Đúng là đến cả thiên tai cũng không ngăn nổi tâm tư thiếu nữ của họ!

Trong lều của các nạn dân nữ dần dần lưu truyền một câu nói rằng – mỗi ngày được ngắm nhìn Tô đại phu thêm vài lần là có thể trị bách bệnh.

Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn Tô Vũ lần nữa, thấy hắn mặc áo đen đạm mạc, sắc mặt điềm tĩnh, đang hỏi han bệnh tình của các nạn dân.

Hạ Du xuất hiện bên cạnh Thẩm Nguyệt, chọc chọc vào vai nàng và nói: “Mấy cô nương này, ta thấy họ có tinh thần lắm, chẳng nhìn ra được bệnh tình gì hết, chắc là đầu óc có bệnh thôi”.

Thẩm Nguyệt hết sức đồng tình.

Hạ Du lại hỏi: “Có phải nữ nhân các cô đều thích dạng như đại học sĩ không?”

Thẩm Nguyệt bực bội đáp: “Mỗi người một sở thích, một mình ta làm sao đại diện cho nữ nhân đại chúng được”.

“Thế cô cảm thấy hắn đẹp trai không?”

“Rất bình thường”.

Hạ Du liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta chỉ trò chuyện với cô thôi mà, cô có cần phải tức giận phải không?”

Thẩm Nguyệt cực kỳ khó chịu: “Con mắt nào của ngươi trông thấy ta tức giận hả?”

“Có lẽ… là ta nhìn nhầm thôi”, Hạ Du cảm nhận được sâu sắc, nếu hắn ta cứ kiên trì nói rằng nàng đang tức giận, có lẽ nàng sẽ nhảy dựng lên bóp ch3t mình.

Thế là hắn ta thức thời sửa lời luôn.

Hạ Du lại có lòng nhắc nhở: “Ta thấy đại học sĩ một ngày phải chẩn bệnh cho ngần ấy người cũng rất vất vả, chẳng phải cô biết y thuật sao, sao cô không qua đó giúp hắn?”

Thẩm Nguyệt xắn tay áo, ngồi trên một tảng đá và nói: “Ngươi giúp ta chuyển lời qua đó, bảo mấy cô nương kia tới chỗ ta, có bệnh gì ta sẽ đích thân chữa cho họ”.

Hạ Du đáp: “Thế không được đâu, cô là công chúa, cho dù ta truyền lời rồi, họ cũng không dám để công chúa trị bệnh cho họ đâu”.

Thẩm Nguyệt liếc qua Tần Như Lương đang sắp xếp cho nạn dân ở bên kia: “Ngươi cứ nói nam nữ thụ thụ bất thân, họ cứ tiếp tục làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới Tô đại phu và Tần tướng quân bồi dưỡng tình cảm”.

Hạ Du bấy giờ mới phản ứng ra, lập tức lĩnh ngộ được, bèn giơ ngón tay cái với Thẩm Nguyệt: “Thẩm Nguyệt, chiêu này của cô, ác lắm”.

Dù sao Hạ Du cũng thích hóng chuyện mà, hắn ta lập tức thay Thẩm Nguyệt truyền lời.

Lời đồn này lan ra, các cô nương nạn dân đang xếp hàng dài phía sau đợi được Tô Vũ xem bệnh sau khi nghe thấy thông tin này thì cảm thấy vô cùng tiếc nuối và thất vọng, ai cũng dùng thứ ánh mắt khác lạ nhìn về phía Tô Vũ.

Vị đại phu này đẹp mã thì có đẹp đấy, nhưng tiếc thay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi