THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 877

Không chỉ có ánh mắt của các quan viên khác mà hoàng đế ở trên cao cũng đang gắt gao theo dõi hắn ta, muốn xem hắn ta sẽ quyết tâm đến thế nào trong tình huống khó khăn này.

Ngày đầu tiên vào triều, Hạ Du mặc lễ phục đứng giữa các quan viên.

Đây là lần đầu tiên hắn ta tiếp xúc với chuyện triều chính, nhưng hắn ta không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

Khi hạ triều thì các quan viên đều lui đi theo nhóm, chỉ có Hạ Du cô đơn một mình.

Hạ Phóng cố tình giảm tốc độ đi theo phía sau Hạ Du. Hắn ta giẫm lên vạt áo của Hạ Du sau lưng.

Kết quả Hạ Du không kịp đề phòng ngay lập tức bị té nhào trên mặt đất.

Các quan viên xung quanh dừng lại, nhìn Hạ Du với vẻ đùa cợt.

Hạ Phóng bước đến chỗ Hạ Du, tỏ ra hảo tâm nói: “Hạ đại nhân ổn chứ?”

Hạ Du nằm trên mặt đất nghỉ một lúc, hai bàn tay nắm chặt âm thầm buông lỏng, khó nhọc gượng dậy, khóe miệng đã sưng vù.

Hắn ta vịn lấy tay Hạ Phóng để đứng lên rồi trả lời: “Ta không sao, đa tạ Hạ đại nhân đã giúp đỡ”.

Hai vị Hạ đại nhân này là huynh đệ, chuyện này chẳng phải là chuyện bí mật gì.

Lúc này, Hạ Du cũng đang tỏ ra rất lễ phép.

Nhưng khi Hạ Du nắm lấy tay Hạ Phóng, biểu cảm của Hạ Phóng đã có chút thay đổi.

Hạ Phóng vẫn cho rằng Hạ Du vẫn là một đưa vô công rỗi nghề yếu ớt như trước, không ngờ lực tay của Hạ Du lại mạnh đến mức khiến cho hắn ta muốn gãy xương.

Hạ Du nắm lấy tay hắn ta không buông rồi nói: “Ta là người mới, về sau mong Hạ đại nhân chỉ giáo nhiều hơn”.

Sắc mặt Hạ Phóng vặn vẹo, hắn ta âm thầm giãy dụa rồi nói: “Tất nhiên rồi. Nếu ngươi làm sai, cho dù ta và ngươi là huynh đệ thì ta cũng không bao che”.

Hạ Du cười híp mắt, ánh mắt lóe sáng nói: “Như thế rất tốt”.

Ngay khi hắn ta buông lỏng tay thì Hạ Phóng mới cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút rồi nhanh chóng lùi lại vài bước.

Sau khi các quan viên lần lượt rời đi, Hạ Du và Hạ Phóng mới cùng nhau bước ra khỏi điện.

Hạ Phóng liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết ở bên ngoài, không ngờ cuối cùng ngươi vẫn sống sót trở về”.

Hạ Du nói: “Ta có phúc lớn, đương nhiên không chết được, thực xin lỗi, làm cho ngươi thất vọng rồi”.

Hạ Phóng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Hạ Du, ngươi cho rằng hoàng đế thật sự ủng hộ ngươi hay sao? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta, không tin thì cứ chờ xem”.

Vừa dứt lời thì hắn ta liền sải bước bước qua người Hạ Du.

Tần Như Lương không vào triều mà ở lại phủ tướng quân để tĩnh dưỡng.

Phủ tướng quân đang rất vui vẻ vì Tần Như Lương trở về thì đột nhiên lại lâm vào tình huống oái oăm.

Hiện tại hoàng đế vẫn chưa xử lý Tần Như Lương, chỉ ra lệnh cho hắn an tâm dưỡng thương. Dựa vào tình huống hiện tại của hắn ta, hắn ta còn không thể cầm kiếm, sao có thể tiếp tục làm tướng quân?

Liễu Mi Vũ đã chạy ra khỏi Phù Dung Uyển để gây chuyện.

Thẩm Nguyệt không hề quan tâm đến nàng ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi