THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 899

Khi Ngọc Nghiên thay quần áo cho Thẩm Nguyệt, nàng ta hỏi: “Hôm nay công chúa phải ra ngoài sao?”

“Tất nhiên rồi”, Thẩm Nguyệt hơi nâng cằm lên, thản nhiên cài cúc cổ áo, nhàn nhạt nói: “Hôm nay là một ngày trọng đại”.

Ngọc Nghiên vui vẻ nói: “Vậy thì nô tỳ sẽ đi chuẩn bị sau khi công chúa ăn sáng xong. Công chúa có muốn gọi Liễu thị đến không?”

“Gọi nàng ta đi, để nàng ta còn có cơ hội nói lời từ biệt với ca ca”.

Dù sao thì Liễu Mi Vũ cũng không muốn rời khỏi Phù Dung Uyển, nhưng nàng ta đã nghe nói hôm nay là ngày xử tử ca ca Liễu Thiên Hạc, nếu như hôm nay không thể gặp được thì cả đời này hai huynh muội cũng không thể gặp lại nhau.

Cuối cùng nàng ta vẫn không thể cứu Liễu Thiên Hạc, chỉ có thể đi đưa tiễn hắn ta.

Ngọc Nghiên lấy một chiếc áo choàng khoác lên người Thẩm Nguyệt, nàng đứng ở cửa đợi một lúc, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Mi Vũ rốt cuộc cũng đã chịu bước ra khỏi cửa, đám hạ nhân trong phủ tướng quân giống như vừa tiễn được một ôn thần, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Mi Vũ bước đến gần hơn, nhưng nàng ta đã không còn sức để tranh đấu với Thẩm Nguyệt nữa.

Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: “Ngươi đối với Liễu Thiên Hạc đúng là tình thâm nghĩa trọng, cho dù hắn ta đã phản bội ngươi để cho tướng quân biết những chuyện không nên biết. Nếu như ngươi đối với tướng quân cũng tình thâm nghĩa trọng giống như vậy thì tốt quá”.

Liễu Mi Vũ cúi đầu, toàn thân run run, không dám nói lời nào.

Nàng ta sợ rằng ngay khi nàng ta vừa lên tiếng thì Thẩm Nguyệt sẽ đổi ý, thậm chí sẽ không để nàng ta đi gặp Liễu Thiên Hạc lần cuối.

Thẩm Nguyệt không chậm trễ, lập tức lên xe. Mặc dù bị người khác khinh thường nhưng Liễu Mi Vũ vẫn vào trong xe ngựa, họ cùng nhau đi đến nơi hành quyết.

Khi gần tới nơi, thật không ngờ đám đông trên đường càng lúc càng kéo đến chật cứng khiến cho xe ngựa không thể di chuyển dễ dàng được.

Thẩm Nguyệt vén rèm lên, nhìn thấy dân chúng trên đường đang tràn đầy phẫn nộ, liên tục mắng chửi cả nhà Liễu Thiên Hạc, rồi lại mắng chửi đến mười tám đời tổ tông của hắn ta.

Nàng liếc nhìn Liễu Mi Vũ rồi nói: “Ngươi có nghe thấy gì không? Tất cả những người có con trai và chồng chết trên chiến trường đều hận Liễu Thiên Hạc thấu xương”.

Liễu Mi Vũ nép mình trong góc, cắn chặt đôi môi tái nhợt, lặng lẽ run rẩy.

Những người bên ngoài chỉ muốn Liễu Thiên Hạc chết, đối với nàng ta mà nói thì chẳng khác nào dã thú, cực kỳ đáng sợ.

Xe ngựa thực sự không thể đi được nữa, vì vậy Thẩm Nguyệt đã mang theo Ngọc Nghiên và Thôi thị xuống xe đi bộ.

Liễu Mi Vũ cũng bị Thôi thị kéo ra khỏi xe, có vẻ như nàng ta sợ mọi người nhìn thấy cho nên mới không ngừng co rụt người lại. Nếu Thôi thị không kéo nàng ta đi thì nàng ta đã bị người khác giẫm đạp lên từ lâu rồi, đến lúc đó thì nàng ta có lẽ đã ngã xuống đất và bị giẫm bẹp thành một chiếc bánh nướng nhân thịt.

Trong lúc Thẩm Nguyệt kéo Ngọc Nghiên đi về phía trước thì nàng dường như luôn cảm thấy có vài cặp mắt đang nhìn chằm chằm theo dõi nàng từ phía sau.

Khi Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nàng thấy có rất nhiều đầu người nhấp nhô ở phía sau, ngay cả khi thật sự có người đi theo thì nàng cũng không phân biệt được ai là ai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi