THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 901

Liễu Mi Vũ không thể đứng vững, thân thể nàng ta run lên dữ dội, hai chân mềm nhũn liền té ngã trên mặt đất.

Thẩm Nguyệt kịp thời kéo nàng ta lên rồi nói nhỏ bên tai nàng ta: “Mi Vũ, ngươi cũng biết tướng quân trước nay làm việc gì cũng thận trọng, hắn ta đã xác nhận thân phận của Liễu Thiên Hạc, chỉ ra người trong lồng chính là Liễu Thiên Hạc thì chắc chắn không sai. Mặc dù ngươi không thể lên đài nhìn mặt hắn ta lần cuối nhưng đứng ở đây nhìn cũng tốt rồi”.

Năm con ngựa đã bắt đầu tiến về phía trước, Liễu Mi Vũ muốn đẩy quan binh để chạy lên đài nhưng với sức lực ít ỏi của mình thì nàng ta không thể lay chuyển được quan binh một chút nào.

Những sợi dây thừng trên đài hành hình chậm rãi căng ra, mới đầu Liễu Thiên Hạc còn có thể chịu đựng được, nhưng sau đó không chịu được liền kêu la thảm thiết.

Liễu Mi Vũ tai không đành lòng nghe, mắt không đành lòng nhìn, nàng ta liền bắt đầu chùng chân, không ngừng lui về phía sau, khóc ròng nói: “Ta không nhìn… không nhìn… ta muốn trở về…”

Đáng tiếc, nàng ta đã đến đây rồi thì Thẩm Nguyệt sao có thể cho nàng ta trở về dễ dàng như vậy được?

Thẩm Nguyệt không cần dùng sức cũng có thể lôi cơ thể của Liễu Mi Vũ đứng lên, buộc nàng ta phải nhìn lên đài hành hình.

Thẩm Nguyệt lại nói nhỏ bên tai nàng ta: “Mi Vũ, ngươi nhìn cho kỹ đi, sau này ngươi sẽ không nhìn thấy được nữa đâu”.

“Ta không nhìn… ta không nhìn…”, Liễu Mi Vũ kinh hãi nói: “Ta sợ…”

Liễu Thiên Hạc vẫn vẫn đang kêu la thảm thiết trên đài hành hình. Liễu Mi Vũ nhắm chặt mắt, trên mặt chỉ còn lại nước mắt giàn giụa.

Ở phía sau có rất nhiều dân chúng cũng không dám nhìn thẳng, có nhiều người đã nhắm chặt hai mắt còn quay đầu đi chỗ khác.

Thẩm Nguyệt kéo tóc Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ đau đớn mở mắt, nghe Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Từ nam cảnh về kinh thành xa xôi, ngươi nghĩ ta để cho Liễu Thiên Hạc sống sót trở về kinh thàn chịu hành hình là vì lý do gì? Còn không phải là để ngươi tận mắt chứng kiến hay sao?Nếu như ngươi không chịu nhìn thì chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Tại sao ngươi nhất định phải để cho ta chứng kiến chuyện này? Ta van xin ngươi buông tha ta…”

Liễu Thiên Hạc bị trói chặt bằng năm sợi dây thừng, cơ thể bị nâng lên giữa không trung.

Liễu Mi Vũ vừa mới dứt lời, năm binh sĩ đồng loạt vung roi quất mạnh lên lưng ngựa.

Đàn ngựa bị đau, bỗng chốc không cần hẹn trước cũng đồng loạt co giò chạy về phía trước.

Ngay tức khắc, tiếng la hét thảm thiết của Liễu Thiên Hạc, máu thịt văng tung tóe trên đài hành hình, không nỡ nhìn.

Bách tính đứng đen đặc bên dưới không khỏi xôn xao.

Mặt mũi Liễu Mi Vũ không còn huyết sắc, Thẩm Nguyệt thoáng buông tay ra, nàng ta cũng từ từ nhũn người, ngồi bệt xuống đất.

Nàng ta trơ mắt nhìn máu tươi đỏ rực chảy ròng ròng từ trên đài hành hình xuống, dường như vẫn còn hơi ấm, nàng ta như người mất hồn, không còn chút sức sống nào, chỉ biết lẩm bẩm: “Các ngươi… tại sao phải đối xử với ta như thế… tại sao phải ép ta như thế…”

“Vì sao ư, trong lòng ngươi chắc hẳn biết rõ hơn ai hết. Dù sao Liễu Thiên Hạc đáng chết từ lâu rồi, hôm nay nếu ngươi không đến cũng chẳng ai ép ngươi đến. Nếu ngươi muốn đến rồi, cứ xem cho rõ ràng đi”.

Thẩm Nguyệt vừa lơ đễnh nói như vậy vừa tùy hứng ngước mắt nhìn ra dòng người đang dần tản đi.

Việc hành hình hoàn tất rồi, họ cũng nên quay về thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi