THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 956

Tần Như Lương nói: “Cô còn muốn sau này sẽ ở bên hắn ta lâu dài, sau này không còn khả năng đó nữa. Điều đáng tiếc nhất là ba người trong nhà không thể nào đoàn tụ, cô không thể hòa ly với ta, đến chết vẫn là thê tử của Tần Như Lương này, về sau còn phải an táng chung với lăng mộ của Tần gia. Ta yêu cô như thế, tất nhiên phải hợp táng chung với cô rồi, đến âm gian, cô cũng vẫn là nữ nhân của Tần Như Lương”.

Hắn ta trông thấy bàn tay đang buông lỏng của Thẩm Nguyệt đột nhiên giật nhẹ một cái.

Tần Như Lương bật cười, nụ cười đắng chát: “Có phải là nghĩ thôi cũng thấy tức lắm không? Trước kia ta mới hôn cô một cái, cô đã tức tối mấy ngày, bây giờ cô nằm im bất động, có thể cho ta hôn thoải mái, ta đang nghĩ, liệu có phải cô chết rồi cũng sẽ tức đến mức bật dậy?”

“Ta không biết làm như thế này có hiệu quả không, bây giờ phải thử”.

Nghe thấy hai tiếng cười trầm thấp, Tần Như Lương cúi người ghé lại gần Thẩm Nguyệt, càng lúc càng gần. Ánh nhìn nơi khóe mắt của hắn ta không hề lơ đễnh, bàn tay của Thẩm Nguyệt co giật vài cái, chắc hẳn nàng đang cố gắng ép bản thân mình nhanh chóng tỉnh dậy.

Tần Như Lương nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Nguyệt, biểu cảm điềm tĩnh, hắn ta đang đợi, đợi Thẩm Nguyệt mở mắt ra.

Cho dù muốn sàm sỡ nàng, hắn ta cũng muốn đợi nàng tỉnh lại, để hắn ta được sàm sỡ một cách rõ ràng và đường hoàng.

Khi sắp chạm vào nàng, Tần Như Lương mấp máy môi, lại thì thầm thêm lần nữa: “Thẩm Nguyệt, nếu cô không tỉnh lại, có lẽ mãi mãi không thể nào biết cha ruột của Bắp Chân rốt cuộc là ai. Có lẽ ta biết đấy, nếu cô tỉnh dậy, ta có thể suy xét tới việc nói cho cô biết”.

Bàn tay của Thẩm Nguyệt đột nhiên không co giật nữa.

Nhưng Tần Như Lương vẫn khẽ nhếch môi, ngay khi hắn ta cúi xuống, Thẩm Nguyệt nãy giờ không có phản ứng bỗng nghiêng về một bên chút xíu.

Tần Như Lương không thể hôn vào môi nàng.

Đến khi ngước mắt nhìn lên lần nữa, hắn ta bắt gặp Thẩm Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt ấy vừa có chút ngái ngủ, vừa có sự cảnh cáo và chê bai.

Trông có vẻ như thần trí cũng tỉnh táo lắm.

Tần Như Lương ngồi thẳng dậy: “Quả nhiên lại bị ta chọc tức mà sống dậy rồi”.

Thẩm Nguyệt hé miệng, giọng nói khô khốc và khàn đặc: “Ngươi biết cha của Bắp Chân?”

Thần sắc của Tần Như Lương trở nên ảm đạm: “Không biết”.

“Ban nãy rõ ràng ngươi nói ngươi biết”.

“Đại phu nói rồi, cần nói điều gì đó kích thích cô, ban nãy cũng chỉ nói như vậy để lừa cô thôi”.

Thẩm Nguyệt mím mím đôi môi không có huyết sắc: “Ngươi khốn kiếp”.

“Sau này Bắp Chân lớn lên, cô nhìn xem thằng bé trông giống ai, chẳng phải tự biết rồi đấy sao”.

Nghĩ đến dáng vẻ của Bắp Chân, con trai giống mẹ, sau này lớn lên chẳng phải sẽ càng giống mẹ sao. Như thế thì còn nói gì được nữa.

Thẩm Nguyệt hít vài hơi thật dài.

Tần Như Lương vội hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”

“Ta cảm thấy rất không thoải mái”.

“Chỗ nào không thoải mái?”, Tần Như Lương thoáng căng thẳng.

Thẩm Nguyệt lặng lẽ nhìn hắn ta, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi hắn ta đầy vô lực: “Ngươi qua đây”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi