THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 966

Cháo trong tô màu trắng ngà, trông không ngấy mỡ, có vẻ như được hầm bằng canh xương, tựu chung, mùi vị khiến nàng có phần mẫn cảm.

Thẩm Nguyệt nói: “Không ăn được không, giờ ta không muốn ăn”.

Tô Vũ nói: “Ta vẫn chưa ăn tối. Hay là ta ăn cùng nàng nhé”.

Trong lòng Thẩm Nguyệt cảm động, nhìn hắn đưa thìa đến bên miệng chính mình rồi ăn.

Thẩm Nguyệt thấy yết hầu hắn dao động, chậm rãi nuốt xuống.

Sắc mặt hắn cũng không ổn lắm, có phần mệt mỏi và tái nhợt, chắc hẳn phải ưu tư suy nghĩ mấy ngày liền.

Bởi vì sự xuất hiện của hắn mà cõi lòng vốn bình tĩnh của Thẩm Nguyệt lại gợn sóng không ngừng, chẳng khác nào thủy triều dâng lên, cảm thấy đau lòng khôn tả.

Hắn còn vất vả hơn nàng nhiều.

Những ngày qua nàng vô tri vô giác du ngoạn một chuyến bên bờ hoàng tuyền, còn hắn phải hao tâm tổn sức nghĩ đủ mọi cách để kéo nàng ra khỏi con đường kia.

Nàng ngủ mê mệt rất nhiều ngày, còn hắn, ngay cả một đêm an giấc, có lẽ cũng chẳng có.

Lúc Tô Vũ múc thêm một thìa cháo nữa đút cho nàng, nàng khàn giọng nói: “Chàng ăn thêm thìa nữa đi”.

Thế là Tô Vũ lại ăn thêm một thìa, sau đó nàng mới há miệng ăn thìa cháo mà hắn đút cho mình.

Miệng có cảm giác tanh tanh, nuốt xuống bụng thì lại thấy ấm áp.

Tô Vũ ăn hai thìa rồi đến Thẩm Nguyệt một thìa, chỉ lát sau chén cháo đã cạn đáy.

Bàn tay cầm thìa của Tô Vũ rất cân đối, sáng bóng và sạch sẽ, Thẩm Nguyệt thấy nó đẹp đến mức chỉ cần nhìn thôi nàng cũng đủ no rồi.

Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng ăn được chút gì đó, Tô Vũ đặt cái bát xuống, đứng dậy tới bên kệ, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó quay lại ngồi xuống bên giường của Thẩm Nguyệt, xắn tay áo lên, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bây giờ nàng có thể đưa tay cho ta bắt mạch rồi”.

Thẩm Nguyệt vừa mới thò tay ra đã bị hắn nắm lấy.

Bàn tay nàng lạnh như băng, Tô Vũ chẳng nói năng gì, chỉ nắm tay nàng chặt hơn, một ngón tay khác đặt ngay ngắn lên cổ tay nàng.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Tô Vũ truyền tới tay Thẩm Nguyệt, tất cả những nơi nó đi qua, huyết dịch trong kinh mạch ấm áp như xuân đến băng tan.

Qua một lúc lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Thực ra ta đã không còn gì đáng lo nữa, chàng đừng lo lắng”.

Tô Vũ đáp: “Cái đám lang băm đó đúng là không thể khiến người ta yên tâm được, ta cứ phải đích thân tới một chuyên”.

Nói rồi, hắn trải cuộn da dê mang theo bên người, ngón tay trắng nõn rút lấy ngân châm trong đó.

Hắn khẽ cúi người, ngón tay gạt vạt áo của Thẩm Nguyệt ra, cắm châm thẳng đứng lên lồng ngực nàng, sau đó để hở một cánh tay, ngân châm men theo huyệt vị trên suốt cánh tay mà trải dọc xuống dưới, cuối cùng chảy tới ngón giữa, hắn chọc xuyên qua ngón giữa của nàng khiến giọt máu rỉ ra.

Thẩm Nguyệt không biết đau, ngược lại chẳng hiểu sao còn cảm thấy cay đắng, nhưng vẫn cố cười: “Thủ pháp của chàng vẫn thuần thục hơn cô nương hôm ấy”.

Tô Vũ lại cho nàng dùng thêm một viên thuốc, chăm chú nhìn nàng rồi nói: “Chẳng phải ta đã bảo, không muốn cười thì đừng cười, không cần miễn cưỡng bản thân”.

Nụ cười trên gương mặt Thẩm Nguyệt như sương thu, nhanh chóng nhạt đi: “Sao chàng biết ta mỉm cười miễn cưỡng chứ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi