THÂM SƠ

Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

Hướng của câu chuyện khiến mọi người trở tay không kịp.

“Hồi trước ai bảo Hứa Đình Thâm ở gầm xe đấy? Trông chuyện này rõ ràng Hướng Diệc mới là người nằm gầm xe đấy chứ?”

“Phim ba người, thể nào cũng có một người đang diễn.”

“Ơ không phải Hứa Đình Thâm đang quay phim ở Hoành Điếm à? Sao tự dưng lại xuất hiện ở đây! Trời ơi, chẳng lẽ bọn họ có gì thật?”

“Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe, Khương Sơ với Hướng Diệc mới là thật!! Đây nhất định là trùng hợp thôi, ai nói cứ cùng vào khách sạn là thuê phòng? Tư tưởng của các người đen tối quá rồi đấy!”

Chuyện xảy ra vào hai ngày trước, Hứa Đình Thâm đúng lúc có một sự kiện quan trọng cần tham gia ở Giang Thành, mọi công việc được chuẩn bị thương lượng xong trước thời hạn chỉ để đi gặp Khương Sơ.

Đêm đó Hứa Đình Thâm từ chối lòng tốt mua vé máy bay của trợ lí, hưng phấn thu dọn hành lí. Nếu Lâm Kỳ ở đây chắc chắn sẽ hình dung anh là con mèo đang động dục khoe khoang niềm vui.

Khương Sơ gửi địa chỉ khách sạn cho Hứa Đình Thâm, đặt trước cho anh một căn phòng.

Vì là hoạt động bất ngờ nên fan không biết, sân bay không có người hâm mộ và truyền thông vây quanh thế nên Khương Sơ đi đón anh, hai người lén lút lên xe rời sân bay.

Khương Sơ mặc áo len hồng kẻ trắng, không biết từ lúc nào đã nhuộm tóc thành màu vàng nhạt. Cô đeo khẩu trang, vài sợi tóc vương trên chiếc trán đầy đặn, đôi mắt đen láy lúng liếng thỉnh thoảng lại nhìn anh.

“Không giận à?” Hứa Đình Thâm cười như không cười nhìn cô.

Khương Sơ không muốn nhắc lại chuyện đó nên lảng đi giả vờ không hiểu gì: “Có chuyện gì xảy ra à?”

Nói xong đôi mi dài run rẩy tựa như không hề nhớ gì cả.

Hứa Đình Thâm bật cười nhưng rồi lại sợ cô dỗi nên đành nhịn không cười nữa. Anh gẩy chun buộc tóc hình hoa anh đào của cô: “Vì gặp anh mà còn cố ý đổi tóc cơ à?”

“…” Khương Sơ cạn lời nhìn anh, chuyện cắt tóc hai ngày trước chẳng liên quan gì đến anh, cô hơi hé môi, “Tóc này là…”

Đột nhiên ngón trỏ anh đặt trên bờ môi anh đào, giọng khe khẽ, “Suỵt.”

Anh nháy mắt, ái muội nói: “Lời muốn nói với anh, để chút nữa hẵng nói.”

“…” Khương Sơ nhìn anh chằm chằm xem mặt anh còn dày đến mức nào nhưng đúng lúc này bác Lưu lái xe nhìn họ qua kính chiếu hậu, ánh mắt mang theo sự tò mò kinh ngạc. Cô ngượng ngùng ngồi thẳng dậy, quyết định tạm thời bỏ qua cho Hứa Đình Thâm.

Nhưng Hứa Đình Thâm sao có thể bỏ qua cơ hội này, anh vừa chơi điện thoại vừa nói chuyện với bác lái xe: “Bình thường Khương Sơ có nhắc đến cháu với bác không ạ?”

Lái xe hơi sửng sốt một chút, phát hiện Hứa Đình Thâm đang nói chuyện với mình thì cẩn thận nhớ lại, thẳng thắn nói: “Không hề.”

Nhất thời Hứa Đình Thâm không biết phải đáp lại thế nào, chỉ vỏn vẹn hai chữ ngắn ngủi đã chuẩn bị cắt đứt cuộc đối thoại chưa kịp bắt đầu của hai người, quần chúng ăn dưa – Khương Sơ không nhịn nổi phì cười.

“Cháu là anh trai nhà bên, thanh mai trúc mã của Khương Sơ.” Hứa Đình Thâm bắt đầu vận dụng kĩ năng chém gió thành bão của mình, “Khi còn bé cô ấy ngày nào cũng sang nhà cháu chơi khóc đòi gả cho cháu, cháu không đồng ý là cứ làm cái đuôi theo mông suốt cả ngày. Về sau cháu không chịu nổi nữa đành nói đợi em trưởng thành anh sẽ cưới em, thế nên cháu…”

“Á…” Anh còn chưa nói hết eo đã bị cấu một cái.

Bác Lưu hiền từ nhìn kính chiếu hậu: “Hoá ra là thanh mãi trúc mã à, thảo nào tình cảm tốt thế.”

Hứa Đình Thâm thỏa mãn, gõ ngón tay thon dài lên đầu gối tựa những phím đàn dương cầm đẹp đẽ. Khương Sơ ngồi bên cạnh thì cười thầm, đến khi vào phòng bao cô mới khoanh hai tay trước ngực: “Anh trai thanh mãi trúc mã hả?”

“Ừm.”

“Em làm cái đuôi sau mông anh?” Khương Sơ chỉ vào mũi mình, nghĩ đến câu nói ngày nọ đọc được trên Weibo, dùng vào hoàn cảnh này thì không gì hợp hơn: “Da mặt anh còn dày hơn cả trái đất nữa.”

Hứa Đình Thâm bị cô chọc cười, kéo tay cô qua: “Em sờ thử xem có dày hơn trái đất không?”

Khương Sơ đập móng vuốt của anh một cái.

Hứa Đình Thâm mím môi, ngồi xuống cạnh cô, giọng nói hơi khàn bay vào tai cô: “Tiểu Khương Sơ, nếu hai ta là thanh mai trúc mã thì thật tốt, anh đây có thể yêu thương em từ nhỏ.”

Tai cô đỏ lên, ngồi dịch sang bên cạnh.

Chỉ cần cách xa tên vô lại này, mình sẽ không bị trêu đùa nữa.

Sau khi lên xe, Khương Sơ thăm dò: “Mấy hôm nay anh có lên mạng không?”

Mắt cô đảo quanh, bàn tay nhỏ nhắn đặt nghiêm chỉnh trên đầu gối, trông có vẻ rất căng thẳng.

Cô rất sợ anh giận. Tuy bình thường thích khẩu thị tâm phi nhưng đồ Hứa Đình Thâm tặng cô đều rất trân trọng.

Hứa Đình Thâm quay đầu nhìn cô, cổ họng bật ra tiếng cười: “Sao? Làm việc gì trái lương tâm à?”

Biểu cảm trên mặt như muốn nói cho cả thế giới biết mình làm chuyện xấu nhưng lại đáng yêu đến mức khiến người ta không thể giận nổi.

“Đâu có.” Cô cúi đầu nắm lấy vạt áo.

“Ồ…” Hứa Đình Thâm cố tình đùa cô, lấy điện thoại trong túi ra: “Vốn không định lên mạng nhưng có em nhắc nhở, xem ra anh phải mở điện thoại lên xem có gì mới được.”

Khương Sơ mở to mắt, vội đưa tay ngăn anh lại, “Không có gì đâu mà.”

Lúc nói câu này còn chớp chớp mắt ra vẻ chân thành.

“Không muốn anh xem?” Hứa Đình Thâm chỉ mặt mình, xấu xa nói: “Thơm một cái.”

Mặt cô đỏ lên, cô liếc mắt nhìn bác tài xế phía trước, dường như đối phương cũng nghe được cuộc đối thoại của đôi tình nhân, bác còn giả vờ làm như không nghe thấy gì cả nhưng Khương Sơ vẫn còn muốn giữ mặt mũi nên lắc đầu.

Hứa Đình Thâm làm bộ mở điện thoại, Khương Sơ quýnh lên, nói nhỏ bên tai anh, “Chốc nữa về làm… Được không?”

Giọng nói mềm mại nũng nịu, hơi nóng phả bên cổ, tim Hứa Đình Thâm nhũn ra.

Thực ra anh đã nhìn thấy trò mèo của Hướng Diệc từ lâu rồi, bảo không giận là nói dối. Nhẫn anh tặng Khương Sơ với nhẫn trên tay anh là một đôi, bên trong còn có chữ viết tắt tên nhau. Nay đột nhiên Hướng Diệc nhảy một chân vào, muốn người ta không bực cũng khó.

Nhưng được Khương Sơ dỗ dành, giờ trong lòng anh chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Khách sạn hai người ở có tính bảo mật khá tốt nhưng tốt thế nào cũng không tránh được bọn chó săn ngồi canh ngoài khách sạn nên vừa vào đã bị chụp lại.

Trước khi vào phòng Hứa Đình Thâm níu cô lại, Khương Sơ nghĩ đến lời hứa vừa rồi thì liếc vội bốn phía, thấy không có ai thì nhón chân hôn lên mặt anh một cái, không đợi anh phản ứng đã chạy về phòng.

Hứa Đình Thâm rê lưỡi quanh hàm rồi còn đứng ở cửa cười ngớ ngẩn một lúc lâu.

Sau khi vào phòng, Hứa Đình Thâm không nhịn nổi, nhắn tin cho Trì Tinh, “Nói cho cậu nghe một việc cực kì đặc biệt.”

“…” Trì Tinh rất nghiêm túc nhắn lại: “Chuyện gì?”

“Hôm nay Khương Sơ chủ động hôn tôi.”

“…” Trì Tinh cố nhịn: “Đây là chuyện mà cậu bảo vô cùng đặc biệt á?”

“Ừ.” Anh nhếch môi, “Tôi muốn ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng này.”

Trì Tinh không thể nhịn được nữa: “Cút.”

Nói đến tên nhà báo chụp lén kia, sau khi chụp được liền gửi ảnh cho Hứa Đình Thâm để thương lượng giá cả.

Vì hành động vớ vẩn lần trước của Hứa Đình Thâm nên Liên Thắng trở nên đề phòng 120% với anh, đổi mật khẩu gmail, Weibo chính thức cũng đổi hết.

Ai ngờ tên kia lại gửi vào mail công việc của Hứa Đình Thâm, tuy Liên Thắng cũng quản lí cả mail của anh nhưng cũng không bì kịp tốc độ của Hứa Đình Thâm.

“Không trả tiền sẽ đăng lên mạng?”

Dường như tên nhà báo còn nghe được sự khủng hoảng trong tin nhắn của Hứa Đình Thâm, anh ta vô cùng đắc ý nói, “Đúng vậy, nhưng chỉ cần anh đưa tiền thì tôi đảm bảo sẽ không có người thứ ba nhìn thấy những bức hình này.”

Hứa Đình Thâm lại bắt đầu cợt nhả, chậm rãi nhắn lại: “Đăng đi, không đăng anh là cháu tôi.”

Gửi tin nhắn xong anh còn thảnh thơi lấy tay gối đầu, thậm chí còn vui vẻ xem quảng cáo trên tivi.

“…” Tên nhà báo nhận được tin nhắn thì như có cục máu ứ đọng trong cổ họng, cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy Hứa Đình Thâm nói vậy là để chọc giận mình vì nghĩ mình sẽ không đăng. Hừ! Đăng thì đăng, xem ai sợ ai! Đăng lên mình cũng chẳng bị tổn thất gì, để rồi xem Hứa Đình Thâm có bị mất fan bạn gái không.

Vì vậy ảnh chụp lén vừa ra lò lập tức được phát lên mạng, có rất nhiều người vào hóng chuyện.

“Khương Sơ Hứa Đình Thâm yêu đương”, “Khương Sơ Hứa Đình Thâm âm thầm kết hôn”, “Khương Sơ Hứa Đình Thâm hẹn hò”… chỉ trong chốc lát đều xuất hiện trên các nick blogger. Đối với chuyện này, fan hai nhà đều tỏ vẻ: “Bọn họ vào khách sạn đánh nhau nghe còn đáng tin hơn đấy!”

Các bình luận lập tức lên top đầu vì fan cp của Hướng Diệc và Khương Sơ nhất quyết không tin mình đu nhầm thuyền, không có bằng chứng bọn họ sẽ không tin!

“Nhỡ là vào đánh nhau thì sao, quan hệ của hai người họ vốn không tốt mà.”

“Đúng thế, hẹn vào khách sạn đánh nhau một trận.”

Hứa Đình Thâm: “???”

Lúc anh đọc được những bình luận này, tai còn đang phải nghe Liên Thắng mắng.

“Hứa Đình Thâm rốt cuộc cậu muốn thế nào? Có cần anh bảo phòng làm việc thông báo cậu với Khương Sơ kết hôn luôn không? Bây giờ có bao nhiêu người rời fandom rồi, cậu bị điên à?”

“…” Hứa Đình Thâm trầm mặc: “Chủ ý này của anh không tệ đâu, để em nghĩ một chút.”

“Cút!” Liên Thắng bóp mi tâm: “Bây giờ anh sẽ bảo Lâm Kỳ bác bỏ ngay lập tức.”

“Chỉ là vô tình gặp ở cửa khách sạn thôi, có gì mà phải đính chính.” Hứa Đình Thâm vắt hai chân, “Mất giá.”

Lâm Kỳ đứng cạnh Liên Thắng cạn lời với Hứa Đình Thâm: “Anh, anh không muốn bác bỏ tin đồn thì cứ nói thẳng.”

“…” Bị phát hiện rồi.

“Tôi phát điên mất, hai ngày nữa tôi sẽ đến đoàn xem cậu đóng phim.”

Lâm Kỳ muốn Liên Thắng nguôi giận nên hỏi Hứa Đình Thâm: “Sao lần trước anh bảo chưa đến với Khương Sơ?”

“Tuy là hôn rồi nhưng vẫn chưa chính thức bên nhau.” Nói xong, anh bật cười, thử thăm dò: “Hay anh dùng cái này để bác bỏ tin đồn đi?”

“…” Huyệt thái dương Liên Thắng nhảy liên tục, ngực nghẹn lại, nghiến răng nghiến lợi gào lên, “Hứa! Đình! Thâm!”

Lâm Kỳ vội vàng vỗ lưng, trấn an anh: “Giết người là phạm pháp, giết người là phạm pháp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi