THÂM SƠ

Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi

“Chị dâu?”

Khương Sơ lấy lại tinh thần, cô tươi cười nói với cậu bé: “Không có gì, em đi chơi đi.”

Hứa Gia Tứ cầm quả bóng rổ ra ngoài chơi, bên ngoài cánh cửa sổ thủy tinh là một bãi cỏ xanh mát, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng chiếu ánh nắng nhè nhẹ lên trên, cô con gái của người giúp việc thì lẽo đẽo sau lưng mẹ mình chơi thổi bong bóng.

Khương Sơ thoáng nhìn qua cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp mời gọi cô mặc thêm áo ra ngoài ngồi sưởi nắng, đó là một cách thôi miên hiệu quả khiến Khương Sơ thấy hơi buồn ngủ.

Đương lúc cô đang nửa mơ nửa tỉnh, một cánh tay khoác lên vai cô, Khương Sơ giật mình, mở to mắt nhìn anh.

Thấy cô hơi hé hé môi, Hứa Đình Thâm cho rằng cô đang chuẩn bị mắng mình, ai ngờ Khương Sơ lại nuốt xuống lời muốn nói, mở to hai mắt hỏi một câu: “Tóc còn chưa sấy khô, sao anh lại xuống đây?”

“…” Tuy đây là một câu nói quan tâm khiến người ta thấy rất ấm lòng nhưng không hiểu sao cứ thấy sai sai.

Hứa Đình Thâm híp mắt, đánh giá Khương Sơ từ trên xuống dưới. Sao cứ cảm giác ánh mắt cô nhìn anh kiểu một lời khó nói hết, cứ như đang nhìn người ăn mày bên đường hay trẻ trong cô nhi viện vậy.

“?”

Anh nhíu mày ngày càng chặt, hai mắt như viết hai chữ “mê hoặc”, Khương Sơ thấy anh mãi không động đậy thì đứng dậy kéo anh về phòng: “Giữa mùa đông mà anh lại không sấy khô tóc, đúng là khờ… nhưng cũng thật đáng yêu.”

Hứa Đình Thâm thấy cô đột nhiên thay đổi cách nói chuyện thì khẽ cười, tay anh đặt bên eo cô, quay đầu nhìn cô: “Con bé này, có phải lại đang làm “chuyện tốt” gì không?”

Nhìn bộ dạng chột dạ, trái lương tâm này của cô là anh biết ngay không phải chuyện gì tốt cả.

Khương Sơ lườm anh: “Giữa người với người phải có sự tin tưởng lẫn nhau chứ?”

“Tin tưởng?” Hứa Đình Thâm bước về phía trước một bước, khẽ nói: “Chỗ chuyện xấu em làm đủ để anh trừng phạt em mấy ngày mấy đêm rồi.”

Cô nghe xong thì tai đỏ lên, bất mãn nói: “Em làm gì, không phải toàn là anh làm chuyện xấu à?”

Nửa câu sau giọng cô nhỏ hẳn đi.

Hứa Đình Thâm nhếch môi, cũng nhẹ giọng nói chuyện với cô: “Vậy thì em trừng phạt anh mấy ngày mấy đêm đi?”

“…” Còn mặt mũi gì không thế?

Khương Sơ giận mà không làm gì được, làm bộ không nghe thấy gì kéo anh vào phòng. Cô tìm máy sấy rồi cắm điện vào, vất vả ngẩng đầu sấy tóc cho anh.

Hứa Đình Thâm liếc cô, cố ý nói: “Tay ngắn chân ngắn, thôi để anh tự làm đi.”

“Hứ.” Khương Sơ tắt máy sấy, giận dỗi nhét vào tay anh.

Anh mở máy sấy “ù ù ù ù”, Khương Sơ chợt nhận ra mình muốn đối xử tốt với anh mà, sao bây giờ lại thành thế này?

Vì vậy sau khi Hứa Đình Thâm tắt máy sấy thì nghe thấy Khương Sơ nói: “Em tha thứ cho anh.”

“?”

“Mặc dù anh không phải người nhưng khuôn mặt với dáng người anh không tệ nên em tha thứ cho anh.”

“??” Sao đang êm đẹp lại tự dưng chửi anh?

“Anh phải tin em sẽ chăm sóc anh giống như chăn heo…”

“Khương Sơ…” Hứa Đình Thâm không thể nhịn nổi nữa, đánh gãy lời cô, “Em làm vậy sẽ khiến anh cảm thấy mình sẽ là một người chồng tốt?”

“Hả?” Khương Sơ mở to mắt.

“Về sau cho dù em có vào viện tâm thần, anh cũng sẽ không rời em nửa bước.” Anh giả vờ cười, mở rộng vòng tay với cô, “Cảm động không? Ôi chính anh cũng thấy cảm động phát khóc đây này.”

Khương Sơ: “…”

Cô cảm động đạp Hứa Đình Thâm một cái.

Hứa Đình Thâm cười đến mức không chú ý hình tượng, anh cúi đầu, thậm chí còn hơi suồng sã, Khương Sơ cũng bị nụ cười của anh lây, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào.

Anh đưa tay chọc trán cô, cau mày hỏi: “Cái đầu nhỏ của em suốt ngày nghĩ cái gì đấy?”

Cô chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Nghĩ đến chuyện bảo vệ và chăm sóc anh thật tốt.”

Hứa Đình Thâm chê cười: “Với cái thân hình nhỏ bé này của em…”

Anh sợ dùng quá sức lại làm gãy cô.

Hứa Đình Thâm đang định tiếp tục cười nhạo thì thấy cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh nhìn môi, đôi môi mềm mại mím thành một đường thẳng, hai tay níu lấy ống tay áo của anh, nghiêm túc nói: “Ai bảo thế, em đã trưởng thành rồi, em cũng có thể bảo vệ anh.”

Trông cực kì giống mấy đứa bé cứ khăng khăng mình là người lớn rồi.

Tim Hứa Đình Thâm mềm ra, anh ôm cô vào lòng, “Được được được, cho em bảo vệ, có thu phí bảo vệ không?”

“Ừm…” Khương Sơ căn cứ vào nguyên lí không cần cũng cứ lấy nên mở miệng, “Có thu chứ, thẻ lương giao hết ra đây.”

“Sao anh cứ cảm thấy em đi một vòng lớn như thế chỉ để lấy tiền của anh thôi?” Hứa Đình Thâm nhìn thấu cô, “Còn chưa kết hôn đã bắt đầu quản lí tài chính của anh rồi đấy à?”

Khương Sơ đang định nói sao anh không chịu được chút thử thách thì người đàn ông bên cạnh lưu manh không biết xấu hổ nói: “Anh thật sự thấy rất tổn thương, không ngờ trong mắt em anh lại chẳng bằng những thứ tiền tài dơ bẩn kia, chẳng lẽ lấy thân gán nợ lại không bằng cái thẻ lương kia à?”

Hừ, lại định ghẹo cô.

Khương Sơ lắc đầu, “Không, mời anh dùng thứ tiền tài dơ bẩn thoải mái làm nhục em đi.”

Hứa Đình Thâm: “…”

Anh cúi đầu, tiếng nói khàn khàn như lông chim quét qua đôi tai mẫn cảm của cô: “Không dùng tiền làm nhục em đâu…”

Cuối cùng Khương Sơ bị tên lưu manh nào đó “làm nhục” một lúc lâu.

Không gian nhỏ hẹp nên nhiệt độ tăng cao, Khương Sơ mềm oặt dựa vào lồng ngực anh, thấp giọng hỏi thăm: “Sao hôm nay không thấy bác trai ạ?”

“Buổi tối ông ấy mới về.” Hứa Đình Thâm sợ cô nghĩ nhiều, “Không phải bố anh không thích em đâu, dù sao đã lâu lắm rồi anh không về ông ta cũng không…”

Giọng anh dần im bặt, não Khương Sơ lại tự bổ sung nghĩ ra một vở kịch máu chó, cô đau lòng ôm anh thật chặt, “Chắc chắn là bác ấy có việc gấp nên mới không về được.”

Hứa Đình Thâm hiểu quá rõ người kia, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ nhưng xen chút sự khinh thường.

“Anh yên tâm, về sau em sẽ yêu thương anh như bố.”

Hứa Đình Thâm: “?”

Khương Sơ bắt đầu thể hiện kĩ năng diễn xuất của mình, lùi về phía sau nghiêm túc nói: “Em biết tuổi thơ anh trôi qua không tốt, dù có rất nhiều tiền nhưng không được yêu thương. Anh yên tâm, về sau em sẽ yêu thương anh.”

Hứa Đình Thâm cạn lời nhìn cô, mắt híp lại, “Có phải em có hiểu lầm gì với người có tiền không?”

“Hả?”

Anh suy nghĩ một chút, bỗng nhận ra vì sao Khương Sơ lại khác thường như vậy, anh thu lại ý vui vẻ trong mắt: “Nếu bị em phát hiện rồi, anh cũng không dối lừa em nữa.”

Nghe giọng điệu này… Cô biết ngay Hứa Đình Thâm từng bị tổn thương mà, hic đáng thương quá TvT

Hứa Đình Thâm rất nghiêm túc: “Thật ra gia đình anh không hạnh phúc, từ khi còn bé mẹ đã bỏ anh đi, bây giờ như em thấy đó là mẹ kế của anh, vì anh vẫn luôn không tin vào tình yêu, thế nên về sau ở bên em…”

Anh còn chưa nói hết, cô đã bổ nhào vào ngực, “Em thích anh, cực kì thích anh mà.”

Hứa Đình Thâm cố nén lại ý cười, cúi đầu khẽ  “À” một tiếng.

Khương Sơ sợ anh không tin nên kiễng chân lên hôn anh, đầu lưỡi vụng về cạy mở hàm răng anh, hàng mi dài hơi run rẩy tựa cánh bướm dưới ánh đèn.

Hứa Đình Thâm không thể quên nổi khoảnh khắc đó, dường như mọi mạch máu trong cơ thể anh đang nổ tung, dây cung lí trí bị kéo căng như chỉ cần một giây nữa thôi nó sẽ đứt gãy.

Nhưng Khương Sơ lại rời khỏi người anh trước một giây, cô hơi thở dốc, trái tim đập “thình thịch”, đôi mắt trong veo nhìn anh.

Hứa Đình Thâm đang định đảo khách thành chủ thì điện thoại vang lên.

Anh thấy là phòng làm việc gọi thì nhấc máy lên nghe.

Khương Sơ chạy sang bên cạnh, trong phòng Hứa Đình Thâm có một chiếc piano, hồi trước cô từng học nên ngồi vào ghế đánh mấy khúc đơn giản.

Hứa Đình Thâm xử lí xong công việc thì đã thấy Khương Sơ lẳng lặng ngồi trước dương cầm, vẻ say mê hiện rõ trên khuôn mặt cô. Hứa Đình Thâm không kiềm nổi lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Nhưng lại bị Khương Sơ bắt gặp, cô dừng tay, tiếng đàn im bặt, Khương Sơ lườm anh, “Anh lại định chụp lịch sử đen tối của em đấy à?”

Hứa Đình Thâm vuốt điện thoại, nghiêng mặt khẽ cười, “Xem ra em hiểu rất rõ đấy nhỉ.”

Khương Sơ suýt thì tức chết, mới vừa rồi cô lại còn dỗ dành anh nữa chứ.

Cô đứng dậy qua ngồi sô pha dỗi anh, bỗng một chiếc điện thoại được đặt vào tay cô.

“Vừa rồi ông già Liên Thắng bảo anh phát phúc lợi cho fan.” Hứa Đình Thâm cúi đầu hôn Khương Sơ: “Ngoan, chụp giúp anh mấy tấm.”

Vốn còn đang cảm thấy khó chịu, Khương Sơ hơi sửng sốt, cô lấy tay che mặt, lặng lẽ cười.

Phần lớn thời gian Hứa Đình Thâm đều quay phim nên không có một chút tin tức gì. Hôm nay fan của Hứa Đình Thâm phát hiện anh nhà mình online, lập tức gọi nhau, “Anh yêu online kìa! Có thể sẽ đăng Weibo đấy! Nhanh lên! Mau vào đi.”

“Lần này tui bóc tem được không?”

“Ôi hóng quá.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu, một phút trước phòng làm việc Hứa Đình Thâm vừa đăng mấy bức ảnh, trong đó có bốn bức anh ngồi trước đàn piano còn bức cuối cùng là ảnh anh thổi bong bóng trên bãi cỏ xanh biếc.

Đồ thổi bong bóng mượn của em gái nhà hàng xóm, người lớn tướng như anh chẳng ngại mất mặt vẫn có thể cười vui vẻ thổi như vậy.

Khương Sơ tỏ vẻ khinh thường.

Hứa Đình Thâm thổi bong bóng về phía cô, “Em chơi không?”

“Ngây thơ.” Khương Sơ quay mặt qua chỗ khác, đúng lúc có một quả bong bóng bay qua trước mặt cô, theo quán tính cô thổi một cái.

Cuối cùng Khương Sơ bị Hứa Đình Thâm cười nhạo rất lâu.

Cùng lúc ấy, các fan hâm mộ đang rất kích động.

“Đăng ảnh nè, ôi anh có biết em nhớ anh đến chừng nào không.”

“Anh về nhà ạ?”

“Đẹp trai đẹp trai đẹp trai quá, nếu anh đánh piano thì càng tốt.”

Fan đã muốn thì phòng làm việc cũng sẽ đáp ứng, Weibo chính thức đăng một đoạn video Hứa Đình Thâm đang đánh đàn, tuy ngắn nhưng cũng đủ để fan kích động.

“Năm mới rồi năm mới rồi.”

“Cứ tiếp tục với tần suất đăng Weibo này đi ạ, đừng ngừng mà.”

“Hứa Đình Thâm đánh bài “Hành khúc đám cưới” kìa!!!!!

https://www.youtube.com/watch?v=iU_K13O6mDk

“Chỉ có tôi phát hiện tấm cuối cùng có mép váy trắng à? Hơn nữa “Hành khúc đám cưới”… Anh Thâm nhà tôi, hình như tôi đã phát hiện ra một bí mật khủng khiếp!”

Khu bình luận lập tức bùng nổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi