THẨM TIÊN SINH BIẾT CÁCH CHIỀU VỢ

Trong hai lựa chọn của anh, Lâm Tử Diên dứt khoát chọn ra ngoài ngắm sao.

Dường như Thẩm Tư Viễn đã sớm đoán được đáp án của cô, đầu ngón tay anh khẽ gõ lên bàn, cười nhạt nói: “Được rồi, nếu em đã chọn ra ngoài, vậy thì để ngày khác...”

“Chúng ta đến văn phòng ngắm sao sau.”

Trong con ngươi của anh hiện lên ý cười mập mờ nhàn nhạt, đôi mắt vốn dịu dàng bây giờ lại bất giác mang theo vài phần quyến rũ.

Lâm Tử Diên trái phải đánh giá anh.

Văn phòng này được trang trí theo hai màu chủ đạo trắng đen, tràn ngập cảm giác cấm dục.

Không biết cô nghĩ gì mà bỗng mặt đỏ tai hồng. (e book t r uyen. V n)

Ngay sau đó, cô bước nhanh về phía trước, lấy hộp cơm mình mang đến, rồi nhìn anh hừ lạnh một tiếng: “Em về nhà trước đây, lát nữa đi cùng nhau.”

Thẩm Tư Viễn sờ sờ vành tai của cô, phát hiện nơi đó đang nóng dần lên.

“Ừm.”

Buổi tối.

Một nhóm người yêu thích sao băng tụ tập tr3n đ1nh núi.

Xung quanh có người đang nhỏ giọng thảo luận sôi nổi.

Thẩm Tư Viễn tự dựng lều trại xong xuôi rồi vỗ vỗ tay, nói với Lâm Tử Diên: “Em muốn vào đây cảm nhận một chút không?”

Lâm Tử Diên vui vẻ đồng ý, sau đó ngồi vào trong lều đưa mắt nhìn quanh, “Anh giỏi thật đó, đây là lần đầu tiên em cắm trại ngoài trời.”

Vừa rồi khi thấy Thẩm Tư Viễn dựng lều, cô đã biết hẳn là trước kia người đàn ông này đã có kinh nghiệm, nếu không thì không thể thuần thục như thế.

Thẩm Tư Viễn: “Trước kia anh từng ra ngoài chơi với bạn bè, cho nên cũng coi như là thuần thục.”

Xung quanh có vài cây khô, buổi tối gió hơi mạnh, gió ở ngoài lều rít lên từng cơn.

Thẩm Tư Viễn cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người cô, lên tiếng hỏi: “Em có lạnh không?”

“Vẫn ổn.” Lâm Tử Diên đưa mắt xem giờ, “Bao giờ sao băng mới đến?”

“Anh cũng không rõ lắm, chắc phải đợi thêm một lát, em nhìn nhóm người kia đi, chắc họ còn nóng vội hơn em.”

Đêm nay vì để chụp sao băng, Lâm Tử Diên còn đặc biệt lấy một số thiết bị chuyên nghiệp để chụp.

Cô tập trung nhìn bầu trời một lúc, cuối cùng phát hiện làm như vậy cũng chỉ phí công vô ích.

Chắc sao băng sẽ không xuất hiện đúng giờ như vậy, cô thả lỏng, rồi chạy vào trong lều ngồi, câu được câu không nói chuyện cùng với Thẩm Tư Viễn.

Lâm Tử Diên: “Lát nữa khi sao băng xuất hiện, anh có ước gì không?”

Thẩm Tư Viễn: “Anh đã thấy rồi.”

Lâm Tử Diên: “Vậy...”

Thẩm Tư Viễn: “Khi đó cũng không ước gì.”

Lâm Tử Diên tiếc nuối nhìn anh một cái: “Phí quá.”

Thẩm Tư Viễn cười nói: “Nhìn thấy được là tốt rồi, hơn nữa anh là người theo chủ nghĩa vô thần, chưa bao giờ tin những thứ như ước nguyện, nếu em thích thì lát nữa anh có thể thử xem.”

Thật ra Lâm Tử Diên cũng không quá tin chuyện này, cô chỉ cho rằng đây là một loại nghi thức.

Nếu là người may mắn, biết đâu điều ước có thể thật sự trở thành hiện thực.

Thẩm Tư Viễn hỏi: “Lát nữa em định cầu nguyện điều gì?”

Lâm Tử Diên: “Chuyện này làm sao có thể nói cho anh được, nếu như nói ra miệng, vậy thì điều ước sẽ mất linh nghiệm.”

Nhìn dáng vẻ của cô, xem ra là thật sự nghiêm túc.

Không biết Thẩm Tư Viễn nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nghe nói lúc trước Thẩm Lương Châu cầu cho em một miếng ngọc bội, bây giờ em để đâu rồi?”

Anh nhắc nhở như vậy, Lâm Tử Diên cũng bỗng nhớ tới, “Em cũng quên mất rồi, hình như là để trong phòng cũ, nhưng mà có lẽ cũng vô dụng rồi.”

Thẩm Tư Viễn gật đầu, “Đúng vậy, nó không thành tâm nên cũng vô dụng.”

Lâm Tử Diên lại cười nói, “Vừa rồi không phải anh nói mình không tin chuyện này sao?”

Thẩm Tư Viễn: “Với những chuyện liên quan tới em, anh luôn để tâm hơn vài phần.”

Nói xong, anh nắm tay cô dẫn ra ngoài.

Bên ngoài lều, bầu không khí trong lành ập vào mặt.

Lâm Tử Diên háo hức nói: “Lát nữa em chụp ảnh lại, đợi tới khi Tư Niên lớn lên có thể cho nó xem, chắc chắn nó sẽ rất thích.”

Lời vừa dứt không bao lâu, bên cạnh cô lại vang lên một giọng nói bất ngờ.

“Tử Diên?”

Tiếng Trung của người này hơi sứt sẹo, nhưng vừa quay đầu nhìn sang, Lâm Tử Diên đã nhận ra người đó.

Sầm Hoài.

Hàng xóm cũ của cô khi ở Los Angeles.

Vốn dĩ cô có ấn tượng không tệ với người này, nhưng mà vì bức ảnh anh ta đăng tr3n instagram lần trước, còn gây rắc rối cho cô.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tử Diên là hơi xấu hổ, cô bất giác nghiêng đầu nhìn Thẩm Tư Viễn bên cạnh.

Thẩm Tư Viễn rất bình tĩnh liếc nhìn nhưng lại không lên tiếng.

Cũng đúng.

Chuyện đã qua lâu như vậy, chắc Thẩm Tư Viễn cũng đã quên người này trông như thế nào.

Hơn nữa lúc trước chỉ mới xem ảnh chụp, có lẽ Thẩm Tư Viễn cũng không có hứng thú đi nhớ xem người này trông thế nào.

Lâm Tử Diên: “Sao anh lại về đây?”

Sầm Hoài: “Tôi được điều sang đây công tác, được một thời gian rồi.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô, nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”

Lâm Tử Diên: “Để tôi giới thiệu cho anh, đây là chồng tôi, Thẩm Tư Viễn.”

Ánh mắt Sầm Hoài có vẻ ngẫm nghĩ, “Thì ra là thế, xin chào, tên tiếng Trung của tôi là Sầm Hoài.”

Vừa nói, anh ta vươn tay muốn bắt tay với Thẩm Tư Viễn.

Thế nhưng.

Thẩm Tư Viễn chỉ hờ hững khẽ gật đầu, “Chào anh.”

Sầm Hoài nhìn bàn tay đang giơ ra của mình, ngượng ngùng thu về, sau đó tự nhiên cười nói:

“Thoạt nhìn t1nh cảm của hai người có vẻ rất tốt.”

Lâm Tử Diên gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô đang nghĩ thầm, trông Thẩm Tư Viễn phản ứng như này, có lẽ là đã nhận ra Sầm Hoài.

Đúng vậy.

Lúc trước ý đồ của Sầm Hoài không rõ, trong mắt Thẩm Tư Viễn, anh ta không phải loại người tốt lành gì.

Cho nên ngay cả ứng phó ngoài mặt anh cũng lười thể hiện.

Lâm Tử Diên lại dựa vào người Thẩm Tư Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh ta chính là hàng xóm của em ở Los Angeles.”

Thẩm Tư Viễn: “Ừ, anh biết.”

Lâm Tử Diên ngẩng đầu đưa mắt đánh giá anh.

Xem ra trí nhớ của Thẩm Tư Viễn còn tốt hơn tưởng tượng của cô nhiều.

Bên cạnh Sầm Hoài có một cô gái, có lẽ là bạn gái, hoặc một mối quan hệ khác.

Tính Sầm Hoài hướng ngoại, luôn muốn tán dóc vài câu.

Cho dù Lâm Tử Diên không muốn để ý tới anh ta, nhưng ngoài mặt cũng phải ứng phó cho qua.

Dù sao không gian ở đây cũng có hạn, nếu thật sự muốn phớt lờ, trừ phi cô quay lại lều.

Nhưng cô lại không muốn bỏ lỡ cơ hội ngắm sao băng vì người này.

Sầm Hoài lại dông dài nói gì đó bên tai.

Đột nhiên.

Giọng nói ấm áp của Thẩm Tư Viễn vang lên.

“Tử Diên.”

“Ngẩng đầu.”

Lâm Tử Diên không kịp chuẩn bị, ngay khi ngẩng đầu lên đã thấy sao băng xẹt qua tr3n bầu trời.

Hôm nay rất may, một trận mưa sao băng lớn cắt ngang bầu trời đêm.

Mọi người xung quanh cất tiếng ca ngợi và cảm thán, Thẩm Tư Viễn ở bên cạnh chụp ảnh cho cô, Lâm Tử Diên luống cuống tay chân bắt đầu cầu nguyện.

May mắn thay, trận mưa sao băng chờ đợi đã lâu này cũng đủ khiến người ta kinh diễm.

Lâm Tử Diên nghiêng đầu qua, hỏi anh: “Vừa rồi chụp được không anh?”

“Được, em nhìn thành quả xem.” Thẩm Tư Viễn đưa camera đến trước mặt cô.

Lâm Tử Diên cười nói: “Tuy trông không đẹp như ngoài đời, nhưng cũng rất khá rồi.”

Thẩm Tư Viễn nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, mặc dù đêm nay gió lớn, nhưng sự vui vẻ tr3n má cô lại chưa từng giảm bớt.

Giống như lần đầu tiên anh gặp cô, vừa đơn thuần vừa tốt đẹp.

Bất tri bất giác, ánh mắt anh cũng dịu dàng hơn.

“Em ước xong rồi à?”

“Vâng.” Lâm Tử Diên nghĩ vừa rồi mình cũng không tham, chỉ ước có hai điều.

Một là Thẩm Tư Niên lớn lên mạnh khỏe.

Một cái khác là...

Về anh.

Cô hơi nhăn mũi, nghĩ đến lời Thẩm Tư Viễn vừa nói, nếu anh biết lúc nãy cô ước cho anh một điều ước, nói không chừng còn cười cô trẻ con.

Cô không thèm nói mấy lời buồn nôn như đầu bạc răng long cho anh đâu.

Thẩm Tư Viễn lại cố t1nh hỏi: “Có ước điều gì liên quan đến anh không?”

Lâm Tử Diên đương nhiên không thừa nhận, hít mũi trong gió lạnh, cười khẽ nói: “Không có anh.”

Thẩm Tư Viễn lại như tiếc nuối, kéo cô ôm vào lòng.

“Thật đau lòng, anh còn tưởng trong khoảnh khắc đó em sẽ nghĩ đến anh.”

Lâm Tử Diên lại hơi không đành lòng nhìn cái vẻ giả vờ đáng thương của anh, bàn tay nhéo nhẹ eo anh một cái, “Có anh, được chưa?”

Những người xung quanh đã lục tục tản ra.

Có người trực tiếp xuống núi, có người quyết định ở lại tr3n này cắm trại.

Thẩm Tư Viễn khẽ nhướng mày, đưa mắt nhìn một nơi không xa, “Em có muốn ôn chuyện với bạn cũ nữa không?”

Lâm Tử Diên cũng đưa mắt nhìn sang.

Chắc đêm nay Sầm Hoài cũng ở lại đây cắm trại.

Bây giờ anh ta đang ngồi trong lều, nhiệt t1nh vẫy tay với cô.

Lâm Tử Diên: “...Không cần đâu.”

Thẩm Tư Viễn dẫn cô vào trong lều của hai người họ.

Cô mở một chai sữa bò, nhấp từng ngụm nhỏ,

“Thật không ngờ lại gặp được anh ta ở đây.”

Thẩm Tư Viễn: “Nghe nói lúc trước anh ta rất chiếu cố em.”

Lâm Tử Diên: “Cũng được, ấn tượng lúc trước không tệ lắm, nhưng sau khi chuyện đó xảy ra thì trở nên xa cách.”

Thẩm Tư Viễn thấp giọng cười một tiếng, không rõ ý tứ.

Lâm Tử Diên hơi không hiểu nụ cười này của anh.

Anh đang ghen hay gì...

Dù sao người đàn ông này chắc chắn không thoải mái được.

Cô đang muốn nói gì đó thì ngoài lều truyền đến giọng nói lớn tiếng của một người đàn ông.

“Đêm nay hai người cũng định ở lại đây cắm trại sao?” Sầm Hoài cười nói.

Cô gái đi sau anh ta cũng mỉm cười nhìn qua.

Lâm Tử Diên: “A...Đúng vậy.”

“Nếu đã vậy, hai người có muốn cùng chơi bài không? Bây giờ vẫn còn sớm, đi ngủ thì vô vị quá.”

Lâm Tử Diên đưa mắt nhìn Thẩm Tư Viễn, đang định dò hỏi.

Hai người kia lại vô cùng tự nhiên bước vào, nói:

“Chúng ta bắt đầu đi.”

Thẩm Tư Viễn liếc mắt đánh giá, dù không lên tiếng nhưng sau đó trong lúc chơi anh vẫn luôn nhằm vào Sầm Hoài, khiến Sầm Hoài chơi bài hết vui.

Bạn nữ của Sầm Hoài cũng muốn uống một chai sữa bò, Lâm Tử Diên thuận tay đưa cho cô ấy.

Trong đêm lạnh tr3n đ1nh núi, có mấy người cùng trò chuyện chơi đùa cũng đỡ nhàm chán.

Không biết chơi đến bao lâu, hai người kia mới mệt mỏi tạm biệt hai người rồi về.

Họ đã đánh bài rất lâu, đúng là nên về nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, Sầm Hoài còn nhìn Thẩm Tư Viễn, hỏi: “Là một người đàn ông, anh sẽ không để ý những chuyện tôi đã làm, đúng không?”

Thẩm Tư Viễn cong nhẹ môi, nói như có lệ: “Ngủ ngon.”

Sầm Hoài bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi dẫn bạn nữ rời đi.

Hai người cuối cùng cũng đã đi, Lâm Tử Diên nhịn không được nằm xuống, lẩm bẩm: “Buồn ngủ quá.”

Bên ngoài gió lạnh từng đợt, lúc này đại não cũng đã mệt mỏi, đúng lúc thích hợp để đi ngủ.

Cô mơ mơ màng màng ngáp một cái, thấy người bên cạnh cũng đã nằm xuống thì tự nhiên dựa vào trong nguc anh, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, bên hông bỗng hơi lạnh lẽo.

Đã hơn nửa đêm, tinh thần bỗng tỉnh táo.

Lâm Tử Diên lập tức tỉnh táo, bực bội nhìn anh,

“Anh làm gì thế?”

Thẩm Tư Viễm cười nhẹ một tiếng: “Ôm cũng không được?”

Cô không khỏi cắn môi, hỏi: “...Anh ôm thật à?”

“Em nghĩ sao?” Người đàn ông ở bên tai cô thấp giọng khàn khàn nói: “Hay là, em định làm cái gì khác?”

Lâm Tử Diên âm thầm nghiến răng, nhỏ giọng trả lời: “Anh đừng làm xằng bậy, ở đây còn rất nhiều người.”

“Anh biết, nhưng em đang để ý ở đây nhiều người hay để ý người đàn ông vừa rồi đến đây chơi bài?”

Lâm Tử Diên không biết đến giờ đi ngủ rồi mà người đàn ông này lại ghen bậy bạ gì nữa.

“Em không ngại gì cả, chỉ cảm thấy bây giờ nên ngủ rồi.”

Thẩm Tư Viễn không nói chuyện, lại bắt đầu trầm mặc.

Lâm Tử Diên thấy sai sai, nhưng theo những gì cô biết về Thẩm Tư Viễn, lúc này hình như nên dỗ ngọt anh một chút.

Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên cằm người đàn ông một cái.

“Vừa rồi lúc đánh bài hình như anh đã phạm một sai lầm nhỏ.”

“Khi nào?”

“Hình như anh nhường anh ta.”

“Cái này mà em cũng biết.”

“Đương nhiên, em vẫn luôn chú ý đến anh mà.”

Thẩm Tư Viễn cười nhạt một tiếng: “Thấy anh ta thua quá nhiều, nhường một ván cho anh ta đỡ buồn.”

Lời này nghe như anh rất tốt với người ta vậy.

Lâm Tử Diên gật gật đầu: “Nếu không phải bọn họ đột nhiên đến đây, có khi mình đã ngủ được thêm chút.”

“Em không muốn họ đến đây à?”

“Đương nhiên, đây là thời gian chỉ thuộc về riêng hai chúng ta, em cũng không muốn người khác đến quấy rầy.”

Nói xong, cô nhắm mắt lại: “Đôi khi em cảm thấy thật kỳ diệu, hình như một đời rất dài, nhưng giờ chúng ta có cả con rồi, dường như Tư Niên sẽ lớn lên rất nhanh. Khi đó chắc chúng ta đã bên nhau rất nhiều năm, giữa chúng ta càng thêm nhiều mối liên hệ mật thiết. Đôi khi em cũng hy vọng thời gian trôi nhanh hơn một chút, đôi khi lại hy vọng chậm lại một chút, như vậy thì thời gian ở bên cạnh anh cũng sẽ nhiều hơn một chút.”

Nghĩ vậy, cô lại nghĩ đến Thẩm Tư Viễn lớn hơn mình vài tuổi, không hiểu sao lại hơi đau lòng, rồi đột ngột nói: “Thẩm Tư Viễn, anh phải sống thật tốt, không được chết trước em đâu đấy.”

Người đàn ông bên cạnh nghe vậy, không những không tức giận, ngược lại còn buồn cười bật cười vài tiếng.

Cô dựa vào lồng nguc anh, cảm nhận được độ rung phập phồng của anh.

“Được, anh nhất định sẽ sống thật tốt, em yên tâm.” Giọng anh mang theo rất nhiều sự nuông, càng giống đang dỗ dành một cô gái nhỏ vô lý hơn.

Sau đó dường như Lâm Tử Diên đã nói rất nhiều, nhưng cô không nhớ gì, chỉ biết sau đó mình mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không khí ở đây tốt, tiếng gió phù phù như khúc hát ru, nằm trong nguc người đàn ông, ngẩng đầu lên chính là trời sao mênh m0ng rộng lớn.

Đêm đó, là trải nghiệm tốt đẹp lạ thường.

Một thời gian sau, Lâm Tử Diên biết Thẩm Tư Viễn lại đi nơi khác công tác.

Khi cô đang ở trong cửa hàng, điện thoại di đ0ng tr3n bàn đột nhiên vang lên.

Vừa cầm lên đã thấy vậy mà Thẩm Tư Viễn lại gửi cho cô một video.

Anh đi ngang qua Nhã Lạp Thần Sơn, xuống xe giữa đường, đặc biệt mua chuỗi hạt dốc lòng cầu nguyện cho cô.

Ngày ấy người đàn ông miệng nói không tin những việc này, lúc này lại thành kính như vậy vì cô.

Video của anh chỉ ngắn ngủi vài giây, sau đó lại gửi hai tin nhắn qua.

“Anh không phải là người tham lam, chỉ cầu cho em một đời bình an thuận lợi.”

“Tử Diên, chờ anh về nhà.”

Cô ngây ra vài giây, sau đó hốc mắt lại bất giác đỏ lên.

Nhân viên trong cửa hàng ở cạnh còn tưởng cô bị làm sao, vội vàng tới hỏi thăm.

Lâm Tử Diên thấy mình mất khống chế, bật cười thành tiếng: “Không sao, chỉ hơi mỏi mắt th0i.”

Cô nhìn người trong di đ0ng, trong lòng mãi không bình tĩnh lại được.

Đời này gặp được người như anh, cũng là may mắn khó có được của cô.

...

Một ngày hè.

Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của Thẩm Tư Niên.

Cậu bé trời sinh xinh đẹp, đôi mắt giống Lâm Tử Diên, thân hình và khí chất lại giống Thẩm Tư Viễn. Chỉ là bé còn nhỏ, vẫn còn chút trẻ con, tính cách hơi kiềm chế nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ thích ỷ lại mẹ.

Lâm Tử Diên chuẩn bị cho cậu bé một buổi tiệc sinh nhật, để cậu bé mời các bạn nhỏ trong nhà trẻ tới chơi.

Thẩm Tư Niên lại bĩu môi, nói: “Con không thích quá ồn ào, con thích ăn sinh nhật với ba mẹ hơn.”

Lâm Tử Diên hơi kinh ngạc nhìn cậu bé, “Con cãi nhau với các bạn à?”

Thẩm Tư Niên lắc đầu, “Con không.”

Lâm Tử Diên thở dài một hơi, cũng dễ hiểu.

Khi Thẩm Tư Viễn lớn bằng này có lẽ đã bắt đầu bận bịu khai phá trí lực, còn chưa có áp lực từ bên ngoài, chỉ thuần túy là hứng thú cá nhân.

Thẩm Tư Niên cũng rất th0ng minh, thỉnh thoảng cậu bé chơi mấy món đồ cô không hiểu lắm. Nếu phải nói chuyện, có lẽ thật sự không giống những đứa trẻ cùng tuổi.

Cô hơi lo lắng hỏi: “Bình thường con có thân với bạn nhỏ nào không?”

Cô hỏi điều này là vì sợ ngày thường cậu bé quá chìm vào trong thế giới của bản thân, đến lúc đó lại không có bạn.

“Đương nhiên là có ạ.” Thẩm Tư Niên trả lời một cách đương nhiên: “Bạn con đều giống con, rất th0ng minh.”

Lâm Tử Diên xem giờ, nghĩ lúc này hẳn là Thẩm Tư Viễn cũng đã sắp về. Cô vỗ vỗ m0ng nhỏ của Thẩm Tư Niên, nói: “Con ra cửa nhìn xem ba con đã về chưa?”

Thẩm Tư Niên lon ton chạy ra, cậu bé mở cửa chính biệt thự, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tư Viễn bước xuống xe.

Gần đây Thẩm Tư Viễn đổi một chiếc xe mới, điều này khiến một đứa trẻ như Thẩm Tư Niên rất sùng bái.

Đối với Thẩm Tư Niên, Thẩm Tư Viễn là người duy nhất cậu bé sùng bái.

Dù sao ba cũng vừa đẹp trai vừa có năng lực, lại rất tốt với mẹ và bé. Ở trong lòng bé, ba là một thần tượng vô cùng ưu tú.

Cậu bé đi một vòng quanh xe, tròn mắt ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tư Viễn: “Ba ơi, đây là xe mới của ba sao?”

Thẩm Tư Viễn cởi áo vest tr3n người, bế thốc Thẩm Tư Niên lên, rũ mắt nhìn cậu bé, “Đúng vậy, con thích không?”

Thẩm Tư Niên nghiêm túc gật đầu, “Con cũng muốn lái ô tô lớn.”

Thẩm Tư Viễn bị cậu bé chọc cười: “Con còn chưa đủ tuổi, đợi con lớn, ba mua cho con thật nhiều ô tô được không?”

Thẩm Tư Niên chờ mong mà gật đầu, “Được ạ được ạ.”

Thẩm Tư Viễn dứt khoát đặt cậu bé vào ghế sau, khởi đ0ng xe lần nữa, nói: “Đi th0i, ba đưa con đi một vòng.”

Lâm Tử Diên ở trong nhà vốn đang chờ hai cha con họ về, kết quả chờ hoài không thấy bóng dáng hai người đâu.

Vừa ra khỏi cửa lại không thấy cả hai cha con đâu cả.

Cô nghĩ thầm, chắc chắn hai người họ ra ngoài chơi rồi.

Quả nhiên.

Nửa giờ sau.

Thẩm Tư Viễn đã đưa Thẩm Tư Niên về.

Khách mời cũng đã lục tục tới nhà, đều là người lớn, đến chúc mừng sinh nhật Thẩm Tư Niên.

Cửa lớn mở ra.

Thấy Thẩm Tư Viễn đưa Thẩm Tư Niên về, Lâm Tử Diên đi qua hỏi: “Hai người các anh đi đâu vậy?”

Thẩm Tư Viễn: “Đưa nhóc con này ra ngoài chơi một vòng.”

Trông Thẩm Tư Niên rõ ràng rất hưng phấn, đôi tay bắt chước đ0ng tác đánh lái, vui vẻ nói: “Ba dẫn con đi lái ô tô lớn.”

Lâm Tử Diên ho nhẹ một tiếng, “Được rồi, khách tới cả rồi, hai người mau rửa tay rồi lại đây ăn cơm đi.”

Mặc dù bình thường Thẩm Tư Niên luôn thích giả bộ làm một ông cụ non, nhưng dù sao cậu bé cũng mới là một đứa trẻ bốn tuổi, cũng sẽ thích ăn sinh nhật và bánh kem.

Quà mọi người tặng, bé đều rất thích, còn lễ phép nói cảm ơn mọi người.

Mặc dù bé còn nhỏ nhưng vai vế lại không nhỏ, chỉ là cậu bé được giáo dục rất tốt rất lễ phép, khách sáo với từng người.

Thẩm Nhân nhìn Thẩm Tư Niên, cố ý gãi cằm cậu bé, đùa giỡn: “Chú nhỏ, bây giờ chú đã đẹp như vậy, trong nhà trẻ có bạn nữ nào rất thích chú không?”

Lâm Tử Diên bất đắc dĩ nhìn cô ấy làm bậy, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Tư Niên.

Khuôn mặt Thẩm Tư Niên ửng đỏ, sau đó nói:

“Đương nhiên là có... Bạn tốt nhất của chú rất thích chú, bạn ấy là một bạn nữ rất th0ng minh.”

Lâm Tử Diên bỗng bừng tỉnh.

Hóa ra người bạn tốt mà cậu bé nhắc đến hồi chiều là một bé gái.

Thẩm Nhân “A” một tiếng, “Có xinh không?”

“Thẩm Nhân.” Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng ngăn lại, sợ cô ấy lại tiếp tục nói linh tinh.

Thẩm Nhân cười làm mặt quỷ, “Ba của chú thật sự rất nghiêm túc, đúng không?”

Thẩm Tư Niên đồng t1nh gật đầu, rồi bổ sung:

“Nhưng chỉ là đối với cháu th0i, còn đối với mẹ thì ba vô cùng dịu dàng luôn đó.”

Thẩm Nhân bĩu môi, “Được rồi được rồi, cháu còn biết chuyện ba chú yêu mẹ chú thế nào sớm hơn chú đấy.”

Vấn đề này vừa kết thúc, không khỏi chuyển chủ đề đến Thẩm Nhân, chính là chuyện kết hôn của cô ấy.

Cô ấy cũng không còn nhỏ, bây giờ vẫn chưa ổn định.

Thẩm Nhân đảo mắt, cố ý nói: “Thế thì sao, ông Hai của cháu cũng 30 tuổi mới kết hôn mà, bây giờ người ta vẫn có một hôn nhân hạnh phúc đấy th0i.”

“Ông Hai của cháu là vì công việc bận rộn, không có thời gian yêu đương, ngày nào cháu cũng yêu đương, sao không thấy cháu đưa ai về nhà?”

“... Cháu cũng không vội mà.”

Lúc ấy Lâm Tử Diên đang đút đồ ăn cho Thẩm Tư Niên, cũng không chú ý cuộc trò chuyện ở bên này.

Kết quả.

Thẩm Tư Viễn đột nhiên mở miệng.

“Tôi không bận, tôi chỉ đang chờ đợi.”

Mọi người dồn ánh mắt lên người anh.

Thẩm Tư Viễn ung dung sửa lại cổ tay áo, “Tôi đợi bà xã gả cho tôi.”

Vì thế, đến hôm nay mọi người ở nhà họ Thẩm mới biết hóa ra năm đó Thẩm Tư Viễn vẫn luôn chung t1nh với Lâm Tử Diên, chẳng trách trước đây anh không hề tỏ ra có hứng thú với phụ nữ, tóm lại chính là một t1nh yêu đơn phương thầm kín.

Thẩm Nhân rất khiếp sợ nói: “Ông Hai à, hình tượng của ông trong lòng cháu sụp đổ rồi!”

Thẩm Tư Viễn bình tĩnh nhướng mày, “Hình tượng của ông là gì?”

Thẩm Nhân: “Trước đây cháu cứ tưởng ông là loài đ0ng vật máu lạnh không có t1nh cảm.”

Lâm Tử Diên: “....”

Thẩm Tư Viễn: “Được, cứ sụp đổ đi.”

Một nhóm người tụ tập đến khuya mới rời đi, Thẩm Tư Niên ở một bên chơi mô hình máy bay với Nhất Nặc, hai đứa có vẻ cũng chơi được với nhau, mặc dù Thẩm Tư Niên còn nhỏ nhưng vẫn luôn chăm sóc Nhất Nặc sống nội tâm.

Đợi sau khi mọi người rời đi, cuối cùng Lâm Tử Diên cũng được thả lỏng, lười biếng vươn vai một cái.

Thẩm Tư Viễn trực tiếp đưa Thẩm Tư Niên lên lầu t4m rửa.

Bởi vì đêm nay Thẩm Tư Viễn uống chút rượu, nên Lâm Tử Diên không yên tâm lắm, mở cửa phòng t4m ra định đi vào xem xem.

Không biết sao, đứa nhỏ Thẩm Tư Niên này lại hiểu chuyện rất sớm.

Thấy Lâm Tử Diên bước vào, bé lại còn thẹn thùng, tr3n tóc có bọt trắng, lập tức xoay người lại, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Mẹ, sao mẹ lại vào đây?”

Lâm Tử Diên không nhịn được cười thành tiếng:

“Mẹ vào xem hai người thế nào.”

Đêm nay Thẩm Tư Viễn uống chút rượu, t4m cho con cũng vất vả, áo sơ mi trắng tr3n người anh đã ướt đẫm, cổ áo mở ra một nửa, tay áo xắn đến khuỷu tay để lộ ra cơ tay rõ ràng, gân xanh phía dưới như ẩn như hiện.

Thẩm Tư Viễn quay đầu nhìn cô, nhếch khóe môi, “Em yên tâm, không có vấn đề gì quá lớn.”

Chỉ là mỗi khi đi t4m Thẩm Tư Niên sẽ hỏi một số vấn đề khó hiểu, ngay cả Thẩm Tư Viễn cũng có khi không thể làm được hai việc một lúc, anh không theo kịp tốc độ đổi vấn đề của cậu bé.

Lâm Tử Diên thấy Thẩm Tư Niên có vẻ thẹn thùng, nên chỉ quan sát một lúc rồi đóng cửa rời đi.

Nửa giờ sau.

Thẩm Tư Viễn mở cửa đi vào thay đồ.

“T4m cho con xong rồi à?” Lâm Tử Diên ngồi dậy hỏi.

Thẩm Tư Viễn c0i quần áo ra, ném sang một bên,

“Ừm, đúng là mệt cả người.”

Lâm Tử Diên lại cười, “Hồi nhỏ anh cũng thế à?”

“Hồi nhỏ anh rất kiệm lời, chủ yếu là vì áp lực trong nhà rất lớn, nên anh học rất nhanh, không như nó, tuy không có áp lực gì nhưng trong đầu cứ có mấy ý tưởng kỳ quái.”

“Như này cũng tốt, con nít mà, để nó tự do phát huy, không hạn chế sức tưởng tượng.”

Thẩm Tư Viễn c0i đồ để lộ ra nửa thân tr3n trắng nõn.

Lâm Tử Diên không khỏi nhìn thêm một hồi, sau đó hỏi anh: “Anh đi đâu vậy?”

Anh quay đầu lại, cong môi nhìn cô, “Em nói anh sẽ đi đâu.”

Lâm Tử Diên: “....”

Thẩm Tư Viễn: “Đương nhiên là đi t4m, em tính đi cùng anh à?”

Cô chui lại vào chăn, rầu rĩ nói: “Em t4m lâu rồi, anh mau đi đi.”

Đợi Thẩm Tư Viễn ra khỏi phòng t4m, anh cứ tưởng cô đang đợi anh, ai ngờ...

Tr3n giường bỗng nhiên mọc ra thêm một nhóc con.

Thẩm Tư Niên không chút khách sáo vẫy tay với Thẩm Tư Viên, đứng ở tr3n giường quơ chân múa tay nói: “Ba, mau tới đây.”

Thẩm Tư Viễn ném khăn lau tóc sang một bên, khoanh tay nhìn cậu bé, “Ai cho con vào đây?”

Thẩm Tư Niên đơn thuần chớp chớp mắt, “Con không được vào đây ạ?”

“Đây là phòng của ba mẹ, không phải phòng của con.”

“Nhưng mà nãy con gõ cửa rồi, mẹ còn rất vui vẻ cho con vào mà. Chứng tỏ mẹ hy vọng con đến đây.” Thẩm Tư Niên không lớn nhưng miệng lưỡi không hề thua thiệt.

Hơn nữa vẻ mặt của cậu bé ngây thơ, lời nói ra cảm thấy rất hợp lý.

Chẳng qua, ba bé không có tâm t1nh nói lý với bé.

“Thẩm Tư Niên.” Thẩm Tư Viễn híp mắt nhìn cậu,

“Hôm qua, hôm kia, thậm chí là tuần trước con cũng lấy cớ này để qua đây ngủ.”

Thẩm Tư Niên chu chu miệng, lại quay về trong lồng nguc mẹ, “Mẹ cũng không ngủ với con, con chỉ đành một mình qua đây.”

Ban ngày bé thích ra vẻ người lớn trưởng thành, tối đến lại là một đứa trẻ đòi mẹ ôm hôn, mà còn không thích ở trong phòng một mình.

Nhưng ba nói cậu bé đã trưởng thành, mà làm một người đàn ông thì phải học được cách sống tự lập.

Mặc dù cậu bé rất đau lòng chấp nhận hiện thực, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ chạy đến phòng ba mẹ để làm đứa trẻ được cưng chiều nhất.

Bởi vì cậu bé được ngủ chính giữa, bên trái là ba, bên phải là mẹ, hạnh phúc nhân lên gấp bội.

Thẩm Tư Viễn thấy cậu bé chơi xấu làm nũng cũng rất bất đắc dĩ, “Ai không biết còn tưởng bình thường ba mẹ không chơi với con.”

Thật ra Thẩm Tư Niên có không ít bạn, nhưng chắc do cậu bé còn nhỏ, hơn nữa trong nhà chỉ có một đứa trẻ con, cậu bé không có bạn bè chơi cùng, chỉ có thể ỷ lại vào ba mẹ.

Thẩm Tư Niên rất tự tin về địa vị của mình, nằm duỗi chân thành hình chữ “Đại” tr3n giường, nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Diên, hỏi: “Mẹ, con có thể có một em gái nhỏ không?”

Lâm Tử Diên bị câu hỏi của cậu bé làm bất ngờ, kinh ngạc hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”

“Hôm trước con thấy em gái nhỏ nhà dì Cố rất xinh, tự dưng con rất hâm mộ, cũng hy vọng mình có một em gái xinh đẹp, vậy thì con có thể thường xuyên chơi với em gái.”

Lâm Tử Diên lại hỏi: “Vậy lỡ là em trai thì sao?”

Vấn đề này hiển nhiên đã làm khó Thẩm Tư Niên, cậu bé do dự hồi lâu rồi trả lời: “Không thể là em gái ạ?”

Lâm Tử Diên: “Chuyện này không phải chuyện mẹ quyết định được.”

Thẩm Tư Niên: “A, vậy ai quyết định ạ?”

Lâm Tử Diên: “....” Cô còn chưa nghĩ ra phải giải thích vấn đề này cho con trai như thế nào.

Thẩm Tư Viễn lên giường, trực tiếp đắp chăn cho Thẩm Tư Niên, cảnh cáo: “Một lần cuối cùng.”

Thẩm Tư Niên rụt vai, lại lui về lồng nguc thơm tho mềm mại của mẹ, cách xa tầm mắt của ba.

Trước khi đi ngủ Thẩm Tư Viễn xử lý vài th0ng tin, đến lúc anh buông di đ0ng lại phát hiện Thẩm Tư Niên đã ngủ rồi.

Cậu bé vùi vào trong nguc Lâm Tử Diên, trông có vẻ ngủ rất say.

Nhìn vậy, Thẩm Tư Viễn nhịn không được bật cười, “Thằng nhóc này, đúng là dính người.”

Lâm Tử Diên nhìn sang anh: “Hai cha con anh rất giống nhau.”

Thẩm Tư Viễn nhướng mày, “Nếu nó không ở đây, bây giờ người ở chỗ đó chính là anh.”

Lâm Tử Diên đỏ mặt, lườm anh một cái, “Anh đừng nói bậy, lỡ bị con trai nghe được sẽ không tốt.”

Thẩm Tư Viễn cười cười, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn lên môi cô một nụ hôn.

“Để mai.”

“Em ngủ ngon.”

Lâm Tử Diên: “...”

Ngày hôm sau.

Lúc Thẩm Tư Viễn đưa Thẩm Tư Niên đi học, phát hiện cặp sách của cậu bé hỏng rồi.

Thẩm Tư Niên là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể chấp nhận sự thật rằng cặp sách của mình đã hỏng.

Cho nên Thẩm Tư Viễn lái xe thẳng đến trung tâm thương mại, mua một chiếc cặp sách mới cho cậu.

Trong tiệm bày cặp sách, Thẩm Tư Viễn lặng người hồi lâu, bên cạnh anh có một nhà ba người, bọn họ dẫn theo một bé gái mặc váy công chúa đang lựa cặp sách.

Người nhà đó chọn một cái cặp sách màu hồng nhạt rồi đi.

Thẩm Tư Viễn nhìn hồi lâu.

Cái cặp sách hồng nhạt này đúng là rất đáng yêu.

Nếu anh có một cô con gái, chắc là rất đẹp.

Nhưng mà anh chỉ có một cậu con trai, có thể mua cái cặp này cho con trai.

Cho nên...

Lúc Thẩm Tư Niên khóc thút thít từ nhà trẻ về, Lâm Tử Diên còn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Tư Niên rất ghét bỏ chiếc cặp sách màu hồng nhạt này, nổi giận đùng đùng lên án: “Chắc chắn ba cố ý.”

Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, thể hiện hết lửa giận.

Lâm Tử Diên nhìn qua, sau đó không nhịn được bật cười, “Đây là ba mua?”

“Đúng vậy! Con không thích chút nào, các bạn ở nhà trẻ đều nói con là con gái, con cũng không hề thích màu hồng.”

Buổi tối.

Lâm Tử Diên thảo luận chuyện này với Thẩm Tư Viễn.

“Sao anh lại nghĩ tới việc mua cho con trai một chiếc cặp sách màu hồng?”

Thẩm Tư Viễn tháo kính xuống, nhàn nhạt nói:

“Sao vậy, không đẹp à?”

“Đẹp thì đẹp đấy, nhưng trông nó không thích màu hồng lắm.”

“Thế à.” Thẩm Tư Viễn trầm ngâm một tiếng, buồn bã nói, “Anh chỉ thấy đáng yêu nên mua luôn cho con, nếu con không thích thì mai anh mua lại cho con cái mới.”

Đối với “trái tim thiếu nữ” bỗng dưng xuất hiện của Thẩm Tư Viễn, Lâm Tử Diên cười nói: “Sao bây giờ anh lại bắt đầu thích mấy thứ hường phấn này vậy?”

Thẩm Tư Viễn lắc đầu, trông hơi bất đắc dĩ, “Tên nhóc con này không chịu phối hợp chút nào.”

“Đương nhiên là không phối hợp rồi, con thích ô tô và mô hình, hồi trước anh mua mấy cái đó con đều rất thích. Bây giờ anh mua đồ của con gái cho con, nó đương nhiên sẽ phản kháng, anh xem, đêm nay con tức giận đến mức không qua đây ngủ.”

Thẩm Tư Viễn cong môi nói: “Vừa hay, cho nó học được tính độc lập.”

Lâm Tử Diên lại đánh giá anh một lúc, hỏi: “Anh thật sự rất thích con gái à?”

Thẩm Tư Viễn buông di đ0ng xuống, “Cái này phải xem em nghĩ thế nào, anh tôn trọng suy nghĩ của em, nếu em không muốn thì anh cũng không thể ép buộc em.”

Lâm Tử Diên lẩm bẩm một tiếng.

Thẩm Tư Viễn không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”

Lâm Tử Diên trực tiếp tắt đèn trong phòng, sau đó đầu ngón tay nắm lấy cổ áo ngủ màu đen của anh, không nhẹ không nặng cắn một phát lên môi anh, cười nhạt nói: “Em nói...”

“Vậy anh đừng lãng phí thời gian nữa.”

Người đàn ông chỉ trầm mặc một giây.

Giây tiếp theo.

Anh nghiêng người lại gần, trầm giọng nói: “Nghe lời em, không lãng phí thời gian.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi