THAM TIỀN TIÊN KHIẾU

NHÀ MỚI

Edit: Yunchan

***

Lệ Thanh Hàn là người tùy hứng, nhận đồ đệ thôi mà, chuyện vặt này chẳng đáng để tâm. Sau khi Hàn Ngâm hành lễ bái sư xong, y ném cho cô một quyền Cửu Huyền tâm pháp, rồi lấy cớ đêm khuya bảo cô về nghỉ ngơi, đồng thời nói rõ sau này không có việc gì thì đừng tới quấy rầy y, nếu lúc tu luyện gặp phải khó khăn gì, thì cứ đi hỏi Lạc Vân Khanh.

Đây đúng là sư phụ phủi tay, sư huynh số khổ!

Nhưng có thể vào được cửa Cửu Huyền thuận lợi, còn trở thành sư huynh muội với Lạc Vân Khanh, Hàn Ngâm đã thấy thỏa mãn lắm rồi, lập tức ôm cuốn Cửu Huyền tâm pháp cười tủm tỉm cáo lui.

Vừa ra khỏi Bất Cư điện miệng cô bèn tía lia trở lại.

"Thần tiên ca ca —–"

"Gọi sư huynh!"

Hàn Ngâm rất biết lắng nghe, sửa lại tức tốc: "Lạc sư huynh, cái người từ trên trời rơi xuống bị muội bắt gặp, là Tô Tinh Trầm thật sao?"

"Ừ."

"Vậy rốt cuộc hắn phạm vào tội gì mà bị truy nã thế?"

"Chuyện không liên quan đến muội, đừng hỏi nhiều."

"Được rồi." Không hỏi thì không hỏi, có gì lạ đâu, chờ cô quen cửa quen nẻo rồi, còn không tìm được người khác hỏi à.

Lạc Vân Khanh đi chung với cô nửa tháng, nên cũng hiểu được tính nết của cô phần nào, vừa thấy cô giở ra kiểu cười ngọt chết cả người lẫn vật này, thì biết ngay trong đầu cô hơn phân nửa là đang tính toán ý đồ bất lương gì đó, cho nên hắn khựng lại một thoáng, cuối cùng đành phải đáp: "Y trộm chí bảo của sư môn, việc này muội biết là đủ rồi, không được hỏi người khác, cũng không được phép nói với người khác."

"Muội nhớ rồi." Hàn Ngâm rũ mắt cười, lát sau lại hỏi tiếp: "Tu vi Nhập Khiếu Tống sư bá nói là gì, khó tu lắm sao?"

Bàn tới chuyện tu luyện, Lạc Vân Khanh sẽ không mập mờ mà nghiêm túc đáp: "Tu tiên gian nan, tất nhiên không thể nào nhảy một phát là xong. Bởi thế từ cổ chí kim các tiền bối đã phân những giai đoạn sẽ phải trải qua trong quá trình tu tiên thành từng chủng loại cấp bậc, tổng cộng có chín cấp. Cấp đầu tiên là thể nghiệm và quan sát linh khí trời đất, hấp thu cho mình sử dụng dựa theo tâm pháp, nó được gọi là Nạp Khí. Cấp thứ hai chính là luyện nhập những linh khí này vào ba trăm sáu mươi lăm khiếu trên cơ thể, đả thông kinh mạch, khiến thân thể kiên cố, thần khí hội tụ, nên gọi là Nhập Khiếu."

"Còn bảy cấp còn lại đâu?"

Lạc Vân Khanh liếc xéo cô: "Hiện tại muội có biết cũng vô ích."

Được rồi, là cô sốt ruột quá mức.

Hàn Ngâm lại khiêm tốn thỉnh giáo: "Sư huynh mất bao lâu mới tu tới Nhập Khiếu?"

Lạc Vân Khanh đáp: "Tính từ khi bắt đầu tu luyện đến khi đả thông được một huyệt khiếu đầu tiên, người có tư chất tốt thì phải mất một tới hai năm, người tư chất không tốt dù cố gắng hơn năm sáu năm cũng chưa chắc thành."

Hàn Ngâm lo lắng hẳn lên: "Bởi vậy..."

Lạc Vân Khanh mím môi, rồi trầm giọng nói: "Bởi vậy muội không có thời gian để lãng phí, từ ngày mai nên bắt đầu tĩnh tâm tu luyện đi."

Hai năm, thành thì ở lại, không thì cuốn gói.

Trong lòng Hàn Ngâm bỗng sinh ra cảm giác gấp rút.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã vòng ra phía sau Bách Cư điện, ở đây có một dãy sân viện, những sân viện này đều cùng một kiểu tường xanh ngói trắng như nhau, không nhìn ra được điểm khác biệt nào, do đó Lạc Vân Khanh cũng không tốn sức hỏi cô thích ở chỗ nào, chỉ thẳng vào một cái trong số đó, nói luôn: "Muội sẽ ở chỗ này."

Lúc đầu còn tưởng trên núi Cửu Huyền đông người như vậy, cô phải ở chung một phòng, chen chung một giường với người khác, nào ngờ lại có cả một tòa viện cho cô độc chiếm!

Hàn Ngâm sướng rơn, lập tức chạy ào vào trong.

Tòa viện này to hơn rất nhiều so với nhìn từ bên ngoài, có ba gian phòng, hai sáng một tối, còn chia ra tiền viện với hậu viện, ở tiền viện không có giếng, mà dùng đá trắng xếp vòng thành một cái ao nhỏ hình vuông, có cá chép đỏ quẫy đuôi bơi lội. Bên cạnh ao là ống trúc xanh được vót nhọn ở đỉnh, ở trong ống trúc lượn vòng chảy ra nước suối được dẫn về từ giữa núi.

Bên cạnh hành lang trải đá xanh trong hậu viện là hai mảnh đất để trồng trọt, nhưng vẫn trụi lủi chưa trồng gì. Lạc Vân Khanh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Nếu muội thích thì có thể trồng ở đây chút linh hoa linh thảo thông thường, sau này luyện đan sẽ cần tới, chẳng qua..."

Hàn Ngâm đoán được suy nghĩ của hắn, thuận miệng nói tiếp: "Chẳng qua hiện giờ tốt nhất là nên đặt hết tâm tư vào tu luyện đúng không?"

Lạc Vân Khanh nhẹ gật đầu, sau đó nhìn cô nhảy nhót nghịch ngợm trong sân, lạnh lùng thả ra một câu: "Trời chiều rồi, muội nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp."

Hắn nói xong thì muốn đi, nhưng lại bị kéo lại.

"Huynh ở đâu, muội có việc thì làm sao tìm được huynh?"

Lạc Vân Khanh dừng bước, nói mà không quay đầu lại: "Ở bên cạnh viện của muội, nhưng mà..."

"Nhưng mà không có việc gì thì bất cứ giá nào cũng đừng tới quấy rầy huynh chứ gì."

Lại bị đoán trúng.

Lạc Vân Khanh nhếch môi, hừ một tiếng rồi đi thẳng.

Hàn Ngâm hưng phấn còn không kịp, đương nhiên không thèm tới làm phiền hắn. Chờ hắn vừa đi khuất, cô tức tốc chạy vào ba gian phòng ngó ngang ngó ngửa, phát hiện gian phòng tối là chỗ để ngủ, chỉ bày một cái giường hết sức đơn giản, trên giường đặt gối trúc và đệm chăn vải màu xanh, bên giường có một cái tủ, mở ra nhìn thử, bên trong có hai bộ bạch y, chính là loại mà mọi người trong Cửu Huyền môn mặc, trừ mấy thứ đó ra, trong phòng này không còn vật nào khác.

Hai gian phòng còn lại cũng được trang hoàng rất đơn sơ, một gian là phòng khách, đặt một cái bàn vuông và hai cái ghế. Gian còn lại thì bày án thư và giá sách, trên án thư có văn phòng tứ bảo, rõ ràng đây chính là thư phòng.

Ba gian phòng với bốn bức tường đều trông hệt như cái hố tuyết, chẳng bày biện gì nhiều, vài món dụng cụ cũng được đóng thành từ chất gỗ thường, chỉ phết lên một lớp sơn dầu, còn lộ ra đường vân nguyên thủy của gỗ. Nhìn qua phòng ốc trắng trong thuần thiết, giản dị mộc mạc đến cực độ, thế mà Hàn Ngâm lại chẳng thất vọng tý nào.

Viện này là nơi ở của cô!

Từ khi bắt đầu có ký ức tới nay, cô chưa từng có một chiếc giường thuộc về mình trọn vẹn, càng khỏi bàn đến một tòa viện hoàn chỉnh thế này!

Hàn Ngâm rất tin, trên đời này chỉ có chuyện mình không nghĩ được, chứ không có chuyện mình không làm được. Cô thầm hạ quyết tâm trong lòng, bất chấp tư chất của bản thân tốt hay xấu, nói tóm lại trong vòng hai năm cô nhất định phải đạt tới tu vi Nhập Khiếu, dù chỉ vì được ở lại chỗ này, có nhà ở, có áo mặc, có thể ăn uống no nê!

Nghĩ tới đây, cô ném bộ y phục định mặc thử qua bên, quay sang đọc quyển Cửu Huyền tâm pháp mà Lệ Thanh Hàn đưa. Khổ nỗi thuở nhỏ cô lang thang đầu đường xó chợ, chưa có ai dạy cô đọc chữ, những chữ có thể đọc cũng chỉ là chiêu bài hàng quán từng được người qua đường đọc qua, làm sao đọc được đống chữ tối nghĩa, câu chữ thâm ảo trong tâm pháp tu tiên đây?

Nhưng giờ đã trễ thế này, đi tìm Lạc Vân Khanh bảo đảm sẽ bị đá văng ra ngoài.

Cô khẽ cắn môi ráng đọc hai trang, kết quả đọc đến mức choáng đầu hoa mắt, đếm kỹ lại mới phát hiện tròn hai trang này, số chữ mà cô biết chưa vượt nổi hai mươi, ngay cả nặn óc đoán cũng không đoán nổi ý nghĩa của nó, lúc này mới đành bỏ tâm pháp lại, leo lên giường đi ngủ.

Nhưng vừa thay đổi một hoàn cảnh mới, có một cái viện của chính mình, còn có sư phụ, sư huynh và cả đống đồng môn chưa quen biết, tâm trạng Hàn Ngâm phấn khích, ngửi mùi hương mát lạnh của gối trúc, lật qua lật lại cỡ nào cũng không ngủ được. Cô không thể làm gì hơn là nhặt quyển tâm pháp lên lần nữa, dù đọc không hiểu, cũng ép buộc bản thân nhìn chằm chằm hàng chữ chi chít kia.

Khỏi cần nói, chiêu này quả là hữu dụng, nhìn chưa đầy một nén hương, hai mắt cô đã ríu lại, ngáp một cái, nhìn thêm chừng thời gian một bữa cơm, đầu cô chệch đi, bất tri bất giác đã ngủ khò.

~ Hết chương 11 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi