THAM TIỀN TIÊN KHIẾU

Túy Sinh Mộng Tử

Edit: Yunchan

***

Núi Cửu Huyền Lạc Nguyên cách dãy núi Xích Luyện hơn ngàn dặm đường, phải vượt qua muôn sông nghìn núi không sao đếm hết, đến nỗi giày cũng bị mài mòn đến hai đôi, cũng may Lạc Vân Khanh mang theo Hàn Ngâm xuống núi rèn luyện, hai người không gấp gáp lên đường, chỉ đi chậm rãi để ngắm phong cảnh, khi đi ngang qua thôn trấn thành trì thì nán lại dăm bữa, Hàn Ngâm dạo chợ, sưu tầm đủ loại đồ ăn ngon và đồ chơi hay ở khắp nơi, Lạc Vân Khanh thì dựa theo những quyển sách từng đọc trước đây để xem qua tục lệ ở các nơi, nhìn chung cũng rất vui vẻ.

Về phần Tạo Hóa Kim Tiền mà Hàn Ngâm mang theo trên người, vì e dè Lạc Vân Khanh nên dạo gần đây nó rất an phận. Hễ Thổ Linh trư đào được linh khoáng linh thạch gì, Hàn Ngâm sẽ đưa cho nó một cách kín đáo, nó nuốt xuống ngay mà không dám mắng chửi câu nào. Chẳng qua sự tồn tại của nó có thể giấu được Lạc Vân Khanh, nhưng không tài nào qua mắt được Đàm Niệm Tuyết.

Thuở sinh tiền nhân phẩm Đàm Niệm Tuyết đã vô cùng thối nát, thủ đoạn nham hiểm, sau khi biến thành dưỡng hồn thì ỷ mình có chút khôn ngoan và tu vi ít ỏi, có thể đùa bỡn thế nhân trong lòng bàn tay, nên càng thêm tự cao tự đại cùng ngạo mạn. Tuy đã nhận Hàn Ngâm làm chủ, nhưng vẫn không coi trọng Hàn Ngâm mấy, cô ta chỉ cảm thấy số mình đen đủi, do tình thế ép buộc nên mới khuất phục Hàn Ngâm, bởi thế trong lòng luôn tồn tại ý nghĩ phản chủ.

Ngay khi biết Tạo Hóa Kim Tiền không thể xuất đầu lộ diện, Đàm Niệm Tuyết liền cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Hàn Ngâm, nên ôm lòng tạo phản. Đáng tiếc Hàn Ngâm cũng là nhân vật có sạn có sỏi trong đầu, cô thăm dò được ý đồ của Đàm Niệm Tuyết, nhưng không nói năng gì và cũng không đích thân ra tay sửa trị Đàm Niệm Tuyết, chỉ thẳng tay ném Đàm Niệm Tuyết vào mắt tiền của Tạo Hóa Kim Tiền, sau đó quẳng chuyện này ra sau đầu.

Qua chừng bốn năm ngày sực nhớ ra, Hàn Ngâm mới lấy cô ta ra, lúc này nếu không có Liễu Yêu Tích Tích khuyên nhủ, thì cô ta suýt chút nữa đã bị Tạo Hóa Kim Tiền luyện hóa ba hồn bảy phách, biến thành đồ rửa bút thứ thiệt rồi.

Trước đây Đàm Niệm Tuyết nghĩ mình ở rất cao, cảm giác dù mình trở thành dưỡng hồn thì đó cũng là sự tồn tại của linh bảo hiếm thế, mãi tới khi được nếm mùi bản lĩnh của pháp bảo Tạo Hóa Kim Tiền xong, cô ta mới giật mình nhận ra, bản thân đem so với Tạo Hóa Kim Tiền cùng lắm chỉ là cái đồ rửa bút mà thôi, còn chưa phải là hạng tôm tép gì.

Mà Hàn Ngâm lại càng đáng sợ hơn siêu độ của Lạc Vân Khanh, lúc trước bảo vệ cô chẳng qua chỉ vì thấy cô biết huyễn thuật rất thú vị, có thể thỉnh thoảng lôi ra nghịch một chút, mà cũng chẳng đối xử với cô như bảo vật quý hiếm gì. Do đó nếu cô dám chọc phiền, thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cô hồn phi phách tán. Đến đây cô đã chết lòng tạo phản, trái lại còn lo lắng bị Hàn Ngâm vứt bỏ, vì vậy đành chuyên tâm tu luyện trong túi Càn Khôn của Hàn Ngâm.

Nửa tháng trôi qua như thoi đưa, thời tiết đã dần trở lạnh, Hàn Ngâm và Lạc Vân Khanh sáng đi đêm tu, rốt cuộc cũng tới được thành Sinh Tử nơi giao nhau giữa Tử Nguyên và Sầm Nguyên.

Đứng bên ngoài cửa thành, Hàn Ngâm ngước lên nhìn ba chữ to với nét bút khỏe khoắn trên cao, lẩm bẩm: "Trước đây muội đã từng nghe thấy tên thành này, cứ thắc mắc mãi, từ sinh tử này khiến người ta có cảm giác đáng sợ, tại sao người ở đây không kiêng kỵ gì?"

Lạc Vân Khanh hướng mắt nhìn theo: "Kiêng kỵ cũng thế thôi, vì nơi đây sống và chết luôn gắn bó song hành, không thể tách rời."

"Nói vậy là sao?" Hàn Ngâm kinh ngạc: "Muội không hiểu."

Lạc Vân Khanh đạp đạp đất dưới chân: "Bên trên là thành trấn của người sống, bên dưới lại thông với địa phủ Cửu U, chưa kể đường vào núi Xích Luyện cũng ở ngay đây, ở đầu kia của dãy núi là vùng đất man hoang mà con người chưa biết tới, yêu ma dị thú nhiều vô số, người thường cơ bản không dám đặt chân vào, bởi vì một khi đi vào, thì chính là chết."

Địa phủ Cửu U là nơi chỉ người chết mới tới được, Hàn Ngâm không để tâm, cô chỉ quan tâm tới dãy núi Xích Luyện, bèn lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta đi tìm hồ Lạc Tinh, chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Lạc Vân Khanh đáp bình thản: "Yên tâm, chúng ta không cần đi sâu vào dãy núi Xích Luyện, vì nghe đâu hồ Lạc Tinh chỉ nằm trong vòng mấy trăm dặm tính từ lối vào núi."

Trong vòng mấy... mấy trăm dặm...

Phạm vi này đã đủ rộng lắm rồi được chưa!

Hàn Ngâm thừa nhận sau khi mình tu tiên thì lại càng sợ chết hơn, nhưng ngẫm lại Lạc Vân Khanh sẽ không vô cớ dắt cô đi mạo hiểm, Mộ Thập Tam cũng sẽ không để cho cô đi chịu chết, thế nên cũng không hoảng sợ lắm, chỉ thầm suy tính phải mang theo nhiều thực vật chút, sau tai nạn ở thạch thất lần trước cô đã sợ khiếp vía, không muốn bị nhốt trong núi, rồi lại chịu đói thêm lần nữa.

Nghĩ rồi, cô bèn nói với Lạc Vân Khanh: "Sư huynh, chúng ta tìm một nhà tửu lâu, huynh ngồi nghỉ chân, để muội đi mua thêm ít thứ có được không?"

Lạc Vân Khanh lườm cô: "Mua cái gì?"

Hàn Ngâm úp úp mở mở: "Thì mua ít bánh bạc hà nè, thuốc đuổi côn trùng nè, huynh coi, muội biết huynh không thích bị muội kéo đi dạo lung tung trên đường, cho nên mới bảo huynh ngồi nghỉ."

Đã kéo hắn đi dạo khắp đầu trên cuối ngõ vô số lần, bây giờ cô mới nói câu này có phải là muộn quá rồi không? Vả lại người tu tiên có linh khí hộ thể, muỗi và côn trùng tầm thường sao đốt họ được.

Lạc Vân Khanh biết cô không nói thật, nhưng nghĩ cô chơi đùa cũng chẳng gây ra chuyện gì, nên gật nhẹ đầu nói: "Cũng được."

Sau vài lần hỏi thăm, họ biết được tửu lâu và khách điếm lớn nhất trong thành Sinh Tử đều do một vị phú thương mở ra, vả lại tửu lâu sát ngay bên khách điếm, khách điếm kề ngay bên tửu lâu, Hàn Ngâm nghĩ bụng thế này cũng tiện, bèn kéo Lạc Vân Khanh hăm hở đi tìm, đến khi nhìn thấy bảng hiệu của tửu lâu và khách điếm kia, cô lập tức vui vẻ ra mặt.

Hóa ra tên tửu lâu là Túy Sinh, còn khách điếm tên là Mộng Tử, ghép vào nhau tạo thành Túy Sinh Mộng Tử, đây là cách dùng từ bình thường, nhưng tách nhau ra lại khá thú vị, còn đậm phong cách của thành Sinh Tử.

Hàn Ngâm không nhịn được cười: "Nếu vậy thì muội không dám vào khách điếm này đâu, sợ ngủ một giấc xong thì hết dậy nổi."

Tình cờ có một ông lão đi ngang qua bên cạnh, nghe thấy lời cô thì đột nhiên đứng lại, vuốt râu cười cười: "Chắc hai vị không phải là người vùng này? Cho nên không hiểu được chỗ kỳ diệu của tửu lâu và khách điếm này cũng chẳng có gì là lạ."

Hàn Ngâm còn ít tuổi nên tính tò mò cũng rất lớn, vội hỏi lại: "Xin hỏi lão trượng, tửu lâu với khách điếm này có chỗ nào kỳ diệu?"

Ông lão đáp: "Trong tửu lâu Túy Sinh chỉ bán một loại rượu, tên của loại rượu đó là Túy Sinh tửu, ai đã nếm qua một lần sẽ cảm thấy phiêu diêu bồng bềnh, hận không thể say suốt đời này. Còn khách điếm Mộng Tử kia có một loại Mộng Tử hương, lúc ngủ đốt một nén sẽ có một đêm mộng đẹp, trong mộng có thể thăng quan phát tài, ôm trong tay cả thiên hạ, cũng có thể má ấp vai kề, tận hưởng phong lưu."

Ông lão vừa nói vừa cười ha hả, nhìn Hàn Ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Về phần tiểu cô nương đây, đương nhiên cũng có thể mơ gả cho một phu quân cử án tề mi, sống đến bạc đầu, còn có thể xúng xính tơ lụa vải vóc nhiều không kể xiết, hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận. Duy chỉ có một thứ đáng tiếc, mộng tuy đẹp, nhưng khi tỉnh lại sẽ buồn bã vô cớ, khiến người ta hận không thể đi vào giấc mộng một lần nữa, một lần say giấc mãi không tỉnh dậy."

"Đây chẳng phải giống với sự tích giấc mộng hoàng lương(*) sao?" Hàn Ngâm nghe đến thích thú: "Nếu có thật, thì cháu cũng muốn thử một lần."

(*) Giấc Mộng hoàn lương: Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi. (Theo HoaVoUu)

Ông lão thở dài: "Ngặt nỗi nó quá đắt! Quá đắt! Một chén rượu giá mười lượng hoàng kim, ngủ một đêm ở khách điếm cũng phải năm mươi lượng hoàng kim, cả đời lão hán ta cũng không tích đủ tiền!"

Ông lão nói xong thì chống gậy, lắc đầu bỏ đi trong tiếng thở dài tiếc hận.

Thảo nào tửu lâu với khách điếm này tuy rất nổi danh nhưng lại không tấp nập người ra vào, còn hơi vắng vẻ nữa.

Hàn Ngâm nhìn theo bóng lưng xa dần của ông lão, rồi hồi tưởng lại câu sau cùng của ông, nghĩ ông lão này cũng khá dễ thương, bèn nở nụ cười, quay đầu nói: "Sư huynh, hay là huynh đi thử rượu trong tửu lâu kia trước đi, chờ muội quay lại, chúng ta qua khách điếm ngủ một đêm coi sao?"

Lạc Vân Khanh cân nhắc một lát, rồi đáp: "Được."

Đối với người tu tiên, nếu không dùng pháp thuật, thì muốn kiếm vàng bạc tiền tài cũng chẳng dễ hơn người bình thường là mấy. Thế nhưng Hàn Ngâm lại có một con heo đêm đêm thích ra ngoài tản bộ, đào vàng ở khắp nơi, tình hình nay đã khác, vàng bạc đặt nhiều trên người cũng cảm thấy mệt, do đó suốt quãng đường đi họ đã tiêu pha thả cửa mấy lần, nên bây giờ cũng không sợ xa xỉ thêm một lần.

Dạo phố mua sắm ấy mà, đi một mình thì chẳng có gì thú vị, phải có người đi chung mới vui.

Thế là sau khi tách khỏi Lạc Vân Khanh, Hàn Ngâm bèn chui vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó nhìn quanh ngó quất, thấy không có ai mới thả Liễu yêu Tích Tích ra khỏi Tạo Hóa Kim Tiền.

Tích Tích vừa ngó thấy bầu trời đã hưng phấn ôm chầm lấy Hàn Ngâm, reo lên liên thanh: "Rốt cuộc cô cũng thả ta ra vào ban ngày rồi!"

Mấy ngày qua, tuy cô được bước vào hồng trần trong mộng tưởng, nhưng lại chẳng cảm nhận được mấy hương vị hồng trần, bởi vì Hàn Ngâm đồng hành với Lạc Vân Khanh nên không tiện, chỉ tới ban đêm, khi tin chắc Lạc Vân Khanh sẽ không phát hiện, Hàn Ngâm mới thỉnh thoảng thả cô ra ngoài, để cô đi tản bộ chung với Thổ Linh trư. Nhưng nghĩ cũng biết rồi, Thổ Linh trư chuyên tìm chỗ lạ để ủi đất, Liễu yêu Tích Tích lại muốn đi dạo chợ đêm phồn hoa, một yêu một heo này căn bản là lạc phách.

"Xin lỗi xin lỗi." Hàn Ngâm nhận lỗi với cô trước, rồi khổ sở nói: "Cô cũng nghe rồi đó, Lạc sư huynh nói dãy núi Xích Luyện rất nguy hiểm, ta đang nghĩ có nên mang theo cô không, nhiều thêm một người lại an toàn thêm một chút."

Liễu yêu Tích Tích nhất thời không phản ứng kịp, ngạc nhiên nói: "Cô vốn mang theo ta suốt mà."

"Khác chứ." Hàn Ngâm giải thích: "Cô ở trong vườn linh động tiên, lúc nguy cấp ta cũng không tiện kéo cô ra hỗ trợ, sư huynh sẽ phát hiện ra Tiền gia."

Nói đến đây, Tạo Hóa Kim Tiền chợt "Hừ" một tiếng: "Coi như ngươi biết điều!"

Đây là lần hé răng đầu tiên sau bao nhiêu ngày giả câm của nó, nhưng Hàn Ngâm lại lờ tịt nó, chỉ lo nói chuyện với Liễu yêu Tích Tích: "Ta nghĩ chi bằng đổi sang tình cờ gặp trên đường, rồi dắt cô đi gặp sư huynh, nói rõ xong là có thể quang minh chính đại mang cô vào núi, chỉ không biết cô có chịu đi hay không thôi."

"Đi, đi liền!" Liễu yêu Tích Tích vỗ tay nói: "Sư huynh cô là người tốt, không xấu như sư bá của cô, mấy hôm nay ta nghe thấy, trên đường các người thỉnh thoảng đụng phải yêu tinh quỷ quái, y toàn diệt mấy tên tội ác tày trời, còn loại có tâm hối cải gây họa không nhiều thì y đều thả hết, ta nghĩ y nhất định sẽ không làm khó ta."

Hàn Ngâm vẫn hơi do dự: "Cô không sợ nguy hiểm sao?"

Liễu yêu Tích Tích cười nói: "Cô quên mất ta là Liễu yêu rồi sao, rễ của ta đã đâm vào vườn linh động thiên, chỉ cần không bị hủy kim đan, dù bị thương cũng không quan trọng gì, huống chi cho dù kim đan bị hủy, ta cũng có thể tu lại lần nữa mà."

Hàn Ngâm lắc đầu: "Tu lại lần nữa, hay là thôi đi."

Liễu yêu Tích Tích cuống quýt: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, đâu có nguy hiểm vậy chứ, cô đừng đổi ý mà, nhất định phải mang ta theo cùng!"

Hàn Ngâm cân nhắc một hồi, nhẩm lại lời sắp nói với Lạc Vân Khanh một lần trong lòng, sau khi chắc ăn không có vấn đề gì, cô mới gật đầu.

~ Hết chương 84 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi