THÂM TÌNH TRONG MẮT ANH

Tiếng nhạc vang lên xập xình, trầm thấp như rung động trong tai anh, thực ra Lý Cận Dữ nghe không rõ nửa câu sau của Diệp Mông, chỉ nghe được hai chữ “cậu ra.”

Dựa vào tính cách thẳng thắn của cô, anh cũng thừa đoán được cả câu.

Lý Cận Dữ nhất thời không biết phản ứng lại thế nào, vừa tức vừa buồn cười nhìn cô, ánh mắt không chứa đựng cảm xúc gì, trên cổ vẫn treo tai nghe, dựa vào tường. Trong tiếng nhạc xập xình, anh cúi đầu im lặng nhìn cô hồi lâu, không quay đầu cũng đủ cảm nhận được, Trịnh Khai Nhiên đứng bên ngoài khóm cây ngô đồng lúc này đã tức điên, vứt điếu thuốc muốn lao vào nhà nhưng bị hai tên đàn em sống chết giữ lại.

Nói thật thì, đây là nụ hôn đầu của anh. Nếu không tính cái nụ hôn hồi 16 tuổi bị chị hàng xóm gạt lấy mất. Nhưng anh không hề muốn Diệp Mông biết mình chưa hề yêu đương nghiêm túc lần nào. Chuyện này không hợp với phong cách hiện tại của anh. Những năm ở Mỹ anh còn quá nhỏ, mới 13,14 tuổi, hút thuốc hút bóng thì được nhưng lại không hề có hứng thú với con gái. Mà dù cho sau này có đi nữa, thì sau khi Lý Tư Dương thi đậu đại học, anh cũng đã quay lại làm một đứa con ngoan điển hình dưới ánh mắt trông chừng của Lý Lăng Bạch rồi.

“Cô rất muốn tôi bị Trịnh Khai Nhiên đánh chứ gì?” Anh cười lạnh.

Diệp Mông cười đến vô tư, cô xinh đẹp trong sáng, nói chuyện lại lưu loát, dứt khoát, khiến người nghe cảm thấy thoải mái. Không làm bộ làm tịch như những cô gái khác trong trấn, giọng nói cũng rất rõ ràng: “Tôi sẽ nói rõ ràng với hắn, nếu hắn thật sự muốn đánh cậu, thì cậu cứ đánh trả, đánh chết rồi tôi thay cậu ngồi tù.”

Lý Cận Dữ nhìn cô, không nhúc nhích, cuối cùng anh di chuyển tầm mắt về phía Trịnh Khai Nhiên lúc này cả người đã tức đến nổi gân xanh, lãnh đạm nói: “Lời này của cô quả thực quá tàn nhẫn với Trịnh Khai Nhiên, hắn ta còn đang giúp cô điều tra chân tướng cơ mà.”

Diệp Mông gật đầu, nhưng cũng không nói tiếp đề tài này nữa, chỉ lộ vẻ mặt tự giễu hiếm thấy: “Tôi vốn không phải là người hoàn hảo, tôi ích kỷ, tham lam....”

Cô còn háo sắc. Lý Cận Dữ thầm bổ sung thêm.

“Nhưng tôi muốn khiến cậu vui.” Diệp Mông rất thẳng thắn nói.

Lý Cận Dữ ngây người, anh không biết đây là cảm giác gì, giống như một góc trong lòng đang đóng băng, từ từ tan chảy.

Diệp Mông đứng thẳng dậy: “Nếu cậu không truy cứu hay trách cứ hành vi lúc nãy của tôi thì, tôi đi trước đây.”

“Trách cứ cái gì?”

“Tôi chưa được sự đồng ý của cậu mà đã hôn cậu, thật ra, nó cũng được tính là hành vi quấy rối rồi.”  Cô còn chủ động lấy điện thoại ra đưa cho anh: “Cậu muốn được bồi thường, hay muốn báo cảnh sát?”

Cô đúng thật là.... khiến người ta dở khóc dở cười.

Bên trong phòng đã chuyển bài hát, vẫn là kiểu âm nhạc xập xình đó. Lý Cận Dữ nghiêng người, vẫn đeo tai nghe ở cổ, dựa vào tường, đút hai tay vào túi, cúi đầu im lặng trong chốc lát, cằm hất ra ngoài cửa: “Đi đi.”

Diệp Mông ngồi trên xe, không hề vui vẻ chút nào, ngược lại rất ảo não. Cô xưa nay chưa từng kích động như vậy. Tuy làm chuyện gì cũng rất dứt khoát nhưng ít nhất cũng biết chừa lại đường lui. Vừa nãy không biết não bị hỏng không mà tự dồn bản thân vào tình huống đó.

Nếu Lý Cận Dữ thật sự báo án, chắc giờ cô đã ngồi trên xe cảnh sát về đồn rồi. Nghĩ đến đây, trán cô tuôn đầy mồ hôi lạnh, nếu bản thân bị bắt vì tội quấy rối thật thì cô chỉ còn cách mặt dày quay lại Bắc Kinh tiếp tục làm nhân viên ăn bám ống quần Câu Khải mà thôi.

Thực ra bị bắt cô cũng không ngán gì, cô xưa nay chưa bao giờ cảm thấy đi cải tạo có vấn đề, cô chỉ sợ bà cô nghe tin sẽ ngất mà thôi.

“Cô thích tên nhóc kia?” Trịnh Khai Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa hỏi.

Hai tên đàn em ngồi ở phía trước, im lặng lái xe, lâu lâu lại đảo mắt nhìn hai người phía sau, lâu lâu lại cảm giác được không khí nguy hiểm ngập tràn. Một lúc lâu, Diệp Mông lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, lơ đễnh nói: “Cậu ta lớn tuổi hơn cậu đấy, cho tôi điếu thuốc.”

Cô nhắm mắt lại, cảm giác cả người đều có hơi thở của Lý Cận Dữ, đôi môi của anh, cong, mỏng, rất rõ ràng, nhưng lại mềm mại bất ngờ.

Trịnh Khai Nhiên tức giận đến bốc khói, hậm hực vứt điếu thuốc vào tay cô, ánh mắt khinh miệt: “Không phải tôi nói xấu sau lưng đâu, nhưng người như Lý Cận Dữ không phải tốt đẹp gì. Mấy cô trong trấn bị hắn dỗ ngon ngọt đến ngu muội. Cái quán bar hắn hay đến hát đấy, mấy ngày trước tôi còn thấy hắn và một con bé nào đó làm ngay trong WC.”

“Tôi biết.” Diệp Mông rít một hơi thuốc, lơ đễnh nhả khói, mắt hơi híp lại: “Còn gì nữa không?”

Trịnh Khai Nhiên cảm thấy Diệp Mông lúc này đẹp mê người, khiến hắn cảm thấy bất lực. Tình yêu thầm kín chôn chặt trong lòng hắn, hắn cứ nghĩ mình giả vờ rất giỏi, nhưng vào lúc này hắn bất chợt cảm thấy, người con gái trước mắt mình đã biết tất cả.

“Chuyện xấu của hắn, kể ba ngày ba đêm không hết,” Trịnh Khai Nhiên không muốn Diệp Mông cảm thấy mình có ác ý với Lý Cận Dữ, vì thế vẻ mặt dịu lại, giọng nói cũng thành khẩn hơn: “Tên đó mà đã điên lên thì rất là điên, không ai ngăn nổi đâu. Cô đừng nhìn hắn đối tốt với bà nội thế thôi, chứ hắn cũng không phải thật sự hiếu thuận đâu. Mấy năm trước lúc hắn vừa đến đây, đánh nhau ghê lắm, giờ người bị hắn đánh đã được xuất viện đâu. Bà nội hắn phải đền cho người ta mấy mươi vạn, người ta mới không bỏ hắn vào tù đấy chứ. Nếu không, bây giờ vẫn đang là tội phạm đang cải tạo cũng nên.”

Lẽ nào Lý Cận Dữ lừa cô? Lúc đầu anh nói số tiền mẹ anh đưa cho bà nội là quyên góp xây cô nhi viện cơ mà, sao giờ thành tiền bồi thường rồi?

“Tuổi trẻ ai mà chẳng phạm sai lầm.” Diệp Mông lơ đãng, gạt tàn thuốc.

Trịnh Khai Nhiên cố gắng kiềm chế cơn giận, giống như quả bóng bị bơm đầy khí, ngữ điệu cũng bắt đầu trở nên ác liệt: “Được, cô cứ nhất định nhắm hắn đúng không? Trong trấn bao nhiêu người đàng hoàng cô không thích, cứ thích tìm một người không tiền không thế, trừ cái mặt làm tiền kia thì cả người hắn có khác gì con chó không?”

Diệp Mông cười cười, đáp lại bâng quơ: “Đúng đấy, thà thích cậu ta cũng không thích cậu.”

Trịnh Khai Nhiên sửng sốt nhìn cô, đầu óc trống rỗng, hóa ra cô cái gì cũng biết. Hắn tưởng rằng mình đã che giấu rất kỹ, ngỡ rằng cô sẽ giả vờ không biết cả đời, nhưng bây giờ, vì Lý Cận Dữ, cuối cùng cô cũng muốn làm rõ với hắn rồi?

Cảnh tượng trước mắt dần trở nên quen thuộc, Diệp Mông dập thuốc, kêu tên đàn em dừng ở bên đường, đường nhiên tên đàn em sẽ không nghe lời cô. Diệp Mông lấy thẻ ngân hàng và danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Trịnh Khai Nhiên: “Khai Khai, đến Bắc Kinh phẫu thuật xóa vết sẹo trên mặt đi. Bác sĩ này sẽ giúp cậu, ông ấy rất giỏi, tôi có một đồng nghiệp có sẹo trên mặt giống cậu, bây giờ đã trở lại bình thường rồi.”

Trịnh Khai Nhiên không nhúc nhích, hắn không nhận, hắn có cảm giác nếu nhận lấy rồi, giữa hắn và Diệp Mông sẽ hoàn toàn chấm dứt. Rất lâu sau, hắn mới mấp máy môi: “Ý gì?”

Diệp Mông vẫn đưa tay về phía hắn, nói: “Chuyện của mẹ tôi cậu không cần điều tra nữa, cậu cứ sống cho tốt cuộc sống của mình thôi, hai chúng ta sau này không ai nợ ai, cái chết của mẹ tôi, không liên quan đến cậu. Nếu thật sự phải trách ai đó, vậy chỉ có thể trách tôi, trách tôi không phải là con trai.”

“Cô vì hắn, mà muốn cắt đứt với tôi?” Trịnh Khai Nhiên không dám tin, cao giọng xác nhận lần nữa: “Đúng không?”

“Vì cậu ta không muốn đắc tội cậu, nên cứ luôn từ chối tôi,” Diệp Mông thuận miệng cảnh cáo một câu: “Khai Khai, nếu cậu dám động đến cậu ta, cậu biết tôi rồi đấy, tôi mà điên lên thì không ai cản được đâu. Nếu có ai dám gây sự với cậu ta, tôi đều sẽ tính sổ với cậu.”

Trịnh Khai Nhiên vô cùng hiểu Diệp Mông, Diệp Mông đã yêu thương bạn trai thì sẽ rất thật lòng. Hồi cấp ba cô hẹn hò cùng một cậu em đẹp trai. Thực ra không ai biết Diệp Mông thích cậu nhóc đó đến nhường nào, nhưng cô cưng chiều cậu ta đến tận trời, không ai dám đắc tội. Sau này lúc chia tay lại rất dứt khoát, cô vẫn cứ vui chơi nhảy nhót, chưa thấy cô buồn bã bao giờ. Ngược lại tên nhóc đó lúc đầu còn rất kiêu ngạo, không thèm để ý đến ai, sau này người không buông bỏ được lại chính là cậu ta.

Cho nên, cô yêu thích Lý Cận Dữ đến bao nhiêu đi nữa, cũng như củi khô bốc lửa, lửa tàn thì chuyện cũng tan.

*

Dương Thiên Vỹ bất ngờ được chọn gia nhập vào nhóm thực tập sinh thật, lập tức đi Bắc Kinh tham gia tập huấn. Diệp Mông có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu, vì bà nội lúc này không có ai chăm sóc, Lý Cận Dữ lại không muốn tốn tiền thuê y tá trông giùm nên ngày đêm đều đích thân chăm sóc bà. Bây giờ còn có thêm cả tiền chuyển khoa, viện phí sẽ đắt hơn ngày trước rất nhiều. Ngoài bán thân ra, anh thật sự không nghĩ ra cách nào kiếm tiền nhanh hơn được nữa.

“Hết tiền rồi chứ gì, khó khăn lắm rồi chứ gì?” Bà nội vừa ăn chuối vừa trưng vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp họa, nói với anh: “Bà đã nói là không chữa rồi, cứ đòi chữa cơ, cháu tưởng cháu vẫn là thiếu gia ngậm thìa vàng ngày đó đấy hả?”

“Bà chuyên tâm ăn chuối đi.” Anh nhìn điện thoại, suy nghĩ xem có nên đăng quảng cáo bán thân không, cười hừ hừ: “Trước đây cháu cũng chẳng phải là thiếu gia ngậm thìa vàng gì, trên đời này làm gì có thiếu gia nào xui xẻo như cháu chứ.”

Bà nội bày mưu cho anh: “Hay là bà nhảy lầu nhỉ, xong chuyện.”

Lý Cận Dữ cũng không để ý, đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhảy từ chỗ này xuống cũng chết không nổi. Nếu bà muốn thì lên tầng cao nhất mà nhảy.”

“Không có lương tâm gì cả.” Bà nội mắng một câu nhưng trên mặt vẫn là nét cười vui vẻ. Sau khi ra khỏi phòng xét nghiệm, tính tình của bà cũng tốt lên hẳn, như là đã quyết tâm. Tựa như sau khi những ngày cuối cùng của cuộc đời bỗng được đếm bằng con số rõ ràng cũng chẳng có gì là ghê gớm nữa rồi.

Bà nội ăn xong miếng chuối cuối cùng, liền gấp vỏ chuối lại hình dáng ban đầu, vứt vào thùng rác, giọng điệu như một đứa trẻ: “Bây giờ bà có một điều ước.”

“Cháu không phải thần đèn, đừng có ước với cháu.” Lý Cận Dữ có một dự cảm không lành, liền đáp lại.

Bà nội không quan tâm lời anh, chỉ tự nói: “Cháu lấy vợ đi, đừng có suốt ngày trông chừng bà già này nữa. Còn nữa, cháu phải sớm chuyển nhà đi, hoặc là thuê mấy cái nhà trên trấn cũng được, nơi có người trẻ ở ấy. Đừng có ở mãi nơi cái khu người già đó. Còn nữa, nếu bà lão lầu trên cứ đòi đưa đồ cho cháu, cháu cũng đừng mở cửa. Đó không phải là cái loại gì tốt đẹp đâu, bà ta muốn tìm chồng trẻ đấy, nhắm cháu lâu rồi.”

Lý Cận Dữ chau mày: “Thế lại vừa hay, bà cụ tầng trên đã 80 rồi, đợi bà ấy ra đi là cả tiền và nhà đều thuộc về cháu, thế là nhà ta có thêm cái tầng trên, thay cho bà cái biệt thự mới.”

Bà nội biết tên nhóc nhà bà miệng lưỡi cay độc, nói cái gì cũng tỏ vẻ vậy thôi, chứ bình thường cũng đề phòng bà cụ kia suốt. Bà nội lười cãi lại anh, giả vờ đau đầu đuổi anh ra khỏi phòng.

Lý Cận Dữ vừa đi, bà nội đã lén lút móc điện thoại từ trong chăn ra, cẩn thận bấm số gọi điện cho nhân viên tình nguyện của bệnh viện.

Diệp Mông hoàn toàn không ngờ đến sẽ gặp được bà nội của Lý Cận Dữ ở đầu hẻm.

Hôm nay cô vốn muốn ra ngoài đi mua một chiếc xe, lúc lái thử cô suýt chút nữa chọc điên nhân viên bán hàng, cuối cùng vẫn quyết định tìm người kèm lại đã rồi tính tiếp. Tuy trấn Ninh Tuy nhỏ, nhưng bây giờ đi đâu cũng phải lái xe, sau này còn phải đi làm nữa, không có xe thì rất bất tiện.

Bà nội thấy cô, kích động gọi tên cô, kêu nhân viên tình nguyện đẩy xe qua chỗ cô: “Diệp Mông!”

Diệp Mông vội chạy đến, thay nhân viên tình nguyên đẩy bà, cúi đầu hỏi bà: “Bà nội Lý, sao bà lại ra viện rồi?”

Bà nội phất tay: “Ta không phải họ Lý! Con trai ta ở rể nên Lý Cận Dữ theo họ mẹ nó, tuy là kể cả bố thằng bé có không ở rể thì cũng không cùng họ với ta. Ta họ Thẩu, cứ gọi ta là bà nội Thẩu mà không thì theo Lý Cận Dữ là bà nội cho gọn cũng được.”

Diệp Mông bị bà chọc bật cười, chầm chậm đẩy bà ra công viên, vừa đi vừa đùa lại: “Thế cháu gọi bà là bà nội nhé.”

Bà nội thoải mái ừ một tiếng, dường như tiếng gọi này khiến bà mềm lòng rồi, vui mãi không thôi, suýt chút nữa bỏ xe lăn đứng dậy.

Bên đường đều là người tản bộ lướt qua nhau. Ba người bước đi, nhân viên tình nguyện cười nói: “Bà cụ thấy cô vui lắm đấy, vừa nãy còn đang mặt ủ mày ê, ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt bà.”

Không đợi Diệp Mông đáp lời, bà đã nhanh chóng ngắt lời, nói với Diệp Mông: “Diệp Mông, cháu đẩy bà đến chỗ bên hồ ngồi đi, lâu rồi bà chưa đến bên đó. Lát nữa cháu gọi cho Lý Cận Dữ, kêu nó đến đón bà.”

............

Lúc Diệp Mông gọi điện thoại cho Lý Cận Dữ, anh cũng đang ở ngay gần hồ. Có điều người phụ nữ giàu có đang ngồi đối diện anh lúc này, không phải kiểu giàu sơ sơ đủ sống như Diệp Mông, mà là giàu nứt đố đổ vách, mở cả mấy cái thẩm mỹ viện trên trấn.

Cơ bản mà nói thì đều là giàu. Ánh mắt vừa soi mói lại rất hài lòng nhìn anh: “Cậu thật sự được chứ?”

Lý Cận Dữ không chịu nổi ánh mắt dán lên người mình, trong lòng thầm mắng chửi cuộc sống sao lại ép anh đến mức này.

Đang căng thẳng thì điện thoại rung lên, anh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nếu là ngày thường, thấy số lạ anh sẽ không nhấc máy, nhưng lúc này anh như chết đuối vớ được cọc, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chị Lệ, tôi nghe điện thoại.”

“Alo?”

Anh áp điện thoại bên tai, phía đối diện là khuôn mặt như quái vật lớn của chị Lệ đang chắn hết tầm mắt của anh. Thực ra anh cũng không biết nhìn về phía nào nữa, chỉ đành nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, mà tất cả sự kỳ diệu trên thế giới lại như xảy ra đúng lúc này.

Diệp Mông đang đẩy bà nội anh đi dạo, điện thoại áp bên tai, đồng thời bắt gặp ánh mắt anh.

Trong điện thoại, truyền đến âm thanh quen thuộc: “Là tôi, Diệp Mông.”

Ánh mắt cô theo bản năng quét qua người phụ nữ ngồi đối diện anh, rồi lại quay về nhìn cậu. Chị Lệ quá nổi tiếng ở cái trấn này rồi, cũng không thể trách Diệp Mông nghĩ nhiều.

“Lý Cận Dữ, cậu làm trai?”

“Làm mẹ cô,” Anh bỗng thô bạo nói: “Làm mẫu móng tay, mẫu móng, cô hiểu không!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi