THÂM UYÊN NỮ THẦN (VỰC SÂU NỮ THẦN)

Editor – Tử Dương
***

Dụ Sân không ngờ bà lại đột nhiên muốn cô chuyển trường.
Vạn Xu Mính tự trách: "Tại sao trường Hành Việt phá phách như vậy mà con không nói cho mẹ biết tiếng nào?"
Dụ Sân lắc đầu: "Lúc trước không có, dạo gần đây mới có."
Cô không nói dối, mặc dù các bạn lười học nhưng bù lại họ rất đoàn kết. Tình trạng hỗn loạn mới xuất hiện tầm hai tuần gần đây thôi.
Vạn Xu Mính nói: "Vậy cũng không được, nào về mẹ sẽ nói chuyện này với ba con." Cho Dụ Sân học ở một ngôi đáng sợ như vậy, người làm mẹ như bà cảm thấy không yên.
Tối đến, Vạn Xu Mính lại nhắc vụ trường.
Dụ Trung Nham nghe xong, cũng biết đây là chuyện lớn.
Nhưng dù sao ông vẫn là người sống theo lối dân chủ, nên phải hỏi ý kiến con gái trước.
"Sân Sân, con có muốn chuyển trường không?" Ông nói tiếp: "Hiện tại công việc của ba mẹ đã ổn định, có khả năng chi trả học phí cho con, con đừng lo. Tuy nhà chúng ta không quen ai ở thành phố T, nhưng nếu con muốn, ba sẽ liên lạc với người bên trường anh con, thành tích của con lại tốt như vậy, không phải sợ chuyện họ xét nét phiếu điểm."
Lời của ba làm Dụ Sân nhớ về những kỉ niệm trong suốt hai tháng qua.
Tuy Hành Việt không tốt, tiếng xấu đồn xa, học sinh càn rỡ, coi thường nội quy trường lớp. Các tiết tự học buổi tối không lần nào chăm chú nghe giảng mà chỉ lo cãi cọ, giáo viên cũng hết cách với đám học trò, ấy là chưa kể đến Bách Chính.
Cô cứ nghĩ mỗi lần nhớ tới Hành Việt là nhớ những thói hư tật xấu của họ, nhưng thật ra, Hành Việt có rất nhiều điểm tốt.
Tang Tang hoạt bát đáng yêu, Hình Phỉ Phỉ kiên nghị khó tính, cô Liêu Vũ mang nặng hoài bão, ai ai cũng vì lòng tự tôn mà mạnh mẽ đứng lên... cả kì thi liên kết lần trước nữa, mọi người đoàn kết một lòng, hò hét cổ vũ, thứ ánh sáng trong mắt họ như rọi mở đất trời.
Sau khi Hành Việt đoạt giải quán quân, các học sinh đều lấy làm tự hào, cách một bầu không khí vẫn cảm nhận được niềm vui của họ. Cho nên, dù xác suất đậu đại học có thấp hơn những trường khác đi nữa, Dụ Sân vẫn thấy đáng giá.
Tang Tang nói, tất cả bọn họ đều bị gia đình chối bỏ. Hành Việt như một cái hố sâu, mà chỉ có lũ thối nát như bọn họ mới dám nhảy.
Có lẽ vì thế mà lần đầu tiên gặp Dụ Sân, Tang Tang mới thấy cô đặc biệt.
Vạn Xu Mính nhìn con gái thất thần, bèn nhắc: "Sân Sân, ba con hỏi con có muốn chuyển trường không kìa?"
"Có thể cho con thời gian suy nghĩ không ạ?"
Vạn Xu Mính định khuyên, nhưng Dụ Trung Nham lại cản: "Bà để con bé tự quyết định, nhiều khi chuyển qua trường mới chưa hẳn đã tốt."
Việc thích ứng với môi trường cần tốn rất nhiều thời gian, huống chi con người ai cũng có trái tim, ở lâu sẽ sinh lòng cảm mến.
Vả lại các giáo viên bên đó rất khó tính, Tam trung không phải là nơi ai muốn vào thì vào.
*
Đinh Tử Nghiên luôn cảm thấy bản thân đã hy sinh quá nhiều, lúc trước vì Bách Chính nên cô ta mới chấp nhận chuyển qua một ngôi trường rác rưởi như Hành Việt.
Sau này thành bạn gái Mục Nguyên rồi thì Mục Nguyên lại không quan tâm cô ta, cũng không giúp được gì cho cô ta. Mấy hôm trước Đinh Tử Nghiên có đến tìm Bách Thiên Khấu, xin ông cho mình chuyển trường, Bách Thiên Khấu nhìn cô ta bằng ánh mắt phức tạp, xem coi Đinh Tử Nghiên có thể cứng đầu tới mức nào.
Lúc Đinh Tử Nghiên gặp chuyện mới phát hiện Bách Chính không còn che chở cho cô ta nữa, vì thế cô ta đành mặt dày tìm Bách Thiên Khấu, một hai đòi chuyển trường.
Từ lúc Nghi phu nhân đổ bệnh, Bách Thiên Khấu đã coi Đinh Tử Nghiên như cái gai trong mắt, nhưng cuối cùng ông vẫn nhân nhượng.
"Tử Nghiên, vì nể tình cha con nên chú mới đồng ý cưu mang hai mẹ con con. Riêng con đã biết những chuyện gì thì chú không rõ cũng không có quyền can thiệp. Lần này con đòi chuyển trường do sợ tiểu Chính nên chú Bách đồng ý."
Đinh Tử Nghiên mừng húm.
Bách Thiên Khấu châm trà cho cô ta, nói tiếp: "Nhưng sẵn đây, chú Bách cũng có yêu cầu. Sau này con không được quấy rầy cuộc sống của tiểu Chính nữa. Chú không quan tâm con biết tường tận bao nhiêu nhưng chú mong con tự giác ngậm miệng. Bách Chính mang họ Bách, và sẽ mãi mãi là đứa con trai mà Bách Thiên Khấu này nhìn nhận."
Đinh Tử Nghiên cả kinh, sắc mặt trắng bệch.
Bách Thiên Khấu nói: "Uống xong ly trà rồi về đi."
Đinh Tử Nghiên hốt hoảng ra ngoài.
Nửa năm trước cô ta vô tình biết bí mật của Bách Chính, hóa ra Nghi phu nhân bị người đàn ông khác cưỡng hiếp nên mới có Bách Chính, Đinh Tử Nghiên cảm thấy thật kinh tởm.
Cô ta cho rằng, Bách Chính không phải là thiếu gia danh chính ngôn thuận, nói không chừng cha của anh ta chỉ là một tên hạ tiện nào đó. Người như Bách Thiên Khấu căn bản không có khả năng giao quyền thừa kế cho Bách Chính. Không có nhà họ Bách, Bách Chính sớm muộn gì cũng thành đứa con hoang nghèo khố rách áo ôm.
Nhưng hôm nay, từng câu từng chữ mà Bách Thiên Khấu nói ra vô cùng nghiêm túc. Đinh Tử Nghiên thật không dám tin, Bách Thiên Khấu lại nói được câu đó.
Ông ta thừa nhận Bách Chính!
Chẳng lẽ sau này nhà họ Bách vẫn vào tay Bách Chính sao? Bước chân Đinh Tử Nghiên chậm chạp, hối hận vô cùng.
Có sai không khi cô ta lại chọn Mục Nguyên?
Không, không đâu, Nghi phu nhân hận người đàn ông đó như vậy, chắc chắn sẽ phản đối quyết định của Bách Thiên Khấu. Huống chi cô ta cũng không biết cha ruột Bách Chính là ai, nói không chừng chỉ là một kẻ lưu lạc không quyền không thế.
*
Thứ hai, Dụ Sân về trường, hiện tại mọi người đang nháo nhào thảo luận tin mới: Đinh Tử Nghiên chuyển đi.
Dụ Sân ngạc nhiên, không ngờ cô mới vừa có ý định chuyển trường thì Đinh Tử Nghiên đã chuyển trước.
Ban bốn lại có đề tài bà tám.
"Tam Trung chịu 'gom rác' từ trường chúng ta à?"
"Khó nói lắm, nhưng gia đình Đinh Tử Nghiên có vẻ khá giả, kiểu gì cũng có cách thôi."
"Nhưng thành tích cậu ta đâu đạt chuẩn? Mình nghe nói muốn vào trường đó thì ít nhất phải trên 530 điểm mới được."
Nghe tới vụ trên 530 điểm mới được chuyển, các bạn học ban bốn bất giác quay đầu nhìn cô gái duy nhất thi trên 600 điểm kia.
"Nếu Dụ Sân chuyển trường, chắc Tam Trung nhận chứ nhỉ?"
Tang Tang nghe vậy, bỏ viết xuống, gấp gáp hỏi: "Dụ Sân, đừng chuyển trường nha?"
Đinh Tử Nghiên cuốn xéo, khắp chốn vui mừng, nhưng nếu Dụ Sân đi, cả trường sẽ bị tổn thất.
Dụ Sân ngẩn người: "Mình không biết nữa." Cô không muốn giấu Tang Tang, nên kể lại chuyện ba mẹ muốn cô chuyển trường cho Tang Tang nghe.
Tang Tang mím môi, viền mắt ửng đỏ, không nói gì. Dù sao trường bọn họ tệ hại thế nào, trong lòng bọn họ đều tự hiểu.
Nhưng Tang Tang vẫn thấy buồn, tại sao chút tốt đẹp nhỏ nhoi đó mà trường cũng không giữ được?
Hình Phỉ Phỉ không nói lời nào, ra ngoài chạy bộ.
*
Thứ ba, Bách Chính xuất viện, sức khỏe hồi phục đáng kể, đi đứng bình thường.
Tháng mười hai là lúc thành phố T bước vào trận đông đầu tiên.
Mùa đông ở đây không có tuyết nhưng không khí vẫn lạnh. Nhà họ Bách cho người tới chăm sóc cậu, nhưng đều bị cậu đuổi đi.
Bách Chính cứ lăn lốc, biếng nhác như vậy suốt ba tuần.
Bọn Kiều Huy qua đón cậu xuất viện, mỗi lần gặp là có cả tá chuyện để nói: "Gần đây Chính ca không trấn thủ ở trường, đám Hoa Quang bắt đầu rục rịch gây sự với học sinh trường mình."
Bách Chính kéo khóa áo lên tận cằm, thờ ơ đáp: "Tẩn tụi nó."
"Không có cậu, ai dám làm liều, với cả tụi nó toàn chọn mấy đứa nhát gan dễ bắt nạt, cướp xong liền chạy. Xì, đến Y Khánh còn bị giật mất hai trăm tệ."
Y Khánh ngồi ghế sau mặt đỏ tai hồng, ngại chết được.
"Xin lỗi Chính ca, làm Chính ca mất mặt rồi."
Đợt đó Bách Chính cho tiền cậu, bảo cậu đi mua vé xem chung kết thể thao, kết quả đám Hoa Quang đòi lật lọng không bán, đã vậy còn đánh Y Khánh một trận tơi bời, Bách Chính nghe tin, không nói không rằng liền dẫn người xử đẹp đám Trương Khôn.
Bất quá dạo này không biết ai lại rảnh rỗi đi tung tin vịt bảo Bách Chính không về Hành Việt ngay lúc Đinh Tử Nghiên vừa chuyển trường, thành ra đám học sinh càng tin vụ này có thật. Hiện giờ Hành Việt loạn như đống bùi nhùi, Hoa Quang thì thừa nước đục thả câu.
Bách Chính bộp một phát lên đầu Y Khánh: "Vô dụng." Đường đường là đàn ông mà để người khác ức hiếp.
Bách Chính đang cai thuốc nên nhai kẹo cao su Kiều Huy đưa: "Hôm nay ông đây phải bắt tụi nó nhả hết số tiền đó ra."
Bàng Thư Vinh là người đủ mười tám tuổi đầu tiên nên có bằng lái sớm, vừa lái xe vừa do dự quay đầu: "Chính ca, còn một chuyện nữa, Đinh Tử Nghiên chuyển trường."
Bách Chính cười khẩy: "À." Chẳng bất ngờ chút nào.
Bàng Thư Vinh ho khụ khụ: "Tụi này còn nghe nói..." Cậu ấp úng, không dám kể cho Bách Chính.
Bách Chính nhíu mày: "Mẹ nó, nói gì nói lẹ đi."
Bàng Thư Vinh hoảng hồn: "Thôi để Kiều Huy nói cho lành."
Kiều Huy thiếu chút nữa nhảy dựng: Mã cha cậu, Bàng Thư Vinh! Có trách nhiệm xíu được không, mỗi lần đụng chuyện là gọi hồn tôi, tại sao lần nào cũng là tôi.
Kiều Huy: "Mình không nói, Y Khánh nói."
Y Khánh khóc ròng, đau khổ nhìn Kiều Huy. Em không dám nói Huy ca ơi, lúc Chính ca điên lên trông đáng sợ lắm.
Kiều Huy lật bàn!
Dưới ánh mắt mất kiên nhẫn của Bách Chính, Kiều Huy căng da đầu nói cho lẹ: "Tụi này chỉ mới nghe phong phanh thôi, bên ban bốn đồn Dụ Sân sắp chuyển trường vì trường chúng ta quá loạn, con người ta còn phải thi đại học."
Kiều Huy nói xong vội ôm cái đầu đáng thương của mình. Có giận cũng nhớ đánh nhẹ chút nha!
Ai ngờ Bách Chính không đánh cậu, Kiều Huy ngó đầu nhìn lén, Bách Chính tuyệt nhiên im bặt. Hồi lâu, lâu đến mức bọn họ còn tưởng Chính ca không để bụng chuyện này thì Bách Chính mới thấp giọng lên tiếng: "Tại sao lại chuyển trường?"
Bàng Thư Vinh ngẫm nghĩ: "Chắc do trường mình quậy phá không lo học. Nói đâu cho xa, mấy ngày nay kéo bè đánh nhau cũng đủ chết."
Kiều Huy tiếp lời: "Ngay từ đầu Dụ Sân đã không hợp với trường này rồi, vì cô ấy chỉ cần đứng một chỗ thôi mà đã toát lên khí chất con ngoan trò giỏi của trường Tam Trung. Trong khi hình tượng trường chúng ta lại không khác gì bọn lưu manh."
Bách Chính trầm mặc, khởi động khớp xương, giương mắt nhìn mình qua kính chiếu hậu.
Một năm nay, vết sẹo trên trán cậu đã mờ bớt, nhưng chưa hẳn đã khép lại, và hình xăm trên cổ vẫn dữ tợn như ngày nào. Như lời Kiều Huy nói, không khác gì bọn lưu manh.
Bách Chính tới trường, nhìn cánh cổng sắt đóng chặt, vây họ trong một cái lồng rộng lớn.
Bên trong bên ngoài đều lộn xộn như nhau, đúng như lời Bàng Thư Vinh nói, chỉ cần nhìn ra cổng là thấy ngay cảnh học sinh Hoa Quang trấn lột học sinh Hành Việt.
Đám nam sinh lưu manh dàn hàng cướp tiền của một nam sinh.
"Nhanh lên, lúc nãy mày nói cho mày thời gian vô lớp lấy tiền mà? Muốn ăn đập hả!"
Nam sinh rụt cổ, vội đưa tiền cho cậu ta.
Mấy nam sinh Hoa Quang trốn học còn chưa kịp 'trẩy hội' đã bị người đứng sau đá cho một phát.
"Cái đéo gì vậy, ai dám đá ông..."
Nam sinh vừa quay đầu đã đụng trúng gương mặt vô cảm của Bách Chính.
"Bách, Bách..." Đám Hoa Quang sợ rụng nụ, tự giác câm miệng. Sao thế này, chẳng phải cậu ta không quay lại trường nữa sao?
Khóe mắt Bách Chính bén ngót: "Tưởng tao chết rồi nên qua Hành Việt giương oai à?"
"Xin lỗi Chính ca, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả. Xuyên Tử, còn đứng đó làm gì, mau trả tiền cho Chính ca."
Người tên Xuyên Tử vội móc mớ tiền trong túi trả cậu.
Bách Chính tiện tay ném cho nam sinh kia: "Đi đi."
Nam sinh ốm yếu chạy biến.
Bách Chính nhai kẹo cao su: ''Dám qua trường tao trấn lột cơ đấy, gan lớn nhỉ?"
"Không... không có, tụi em nào dám, chỉ định hù chút thôi."
"Cướp bao nhiêu thì tự biết trả lại bấy nhiêu, còn nữa, từ nay về sau không được bước chân qua đây nửa bước." Giọng Bách Chính bây giờ có thể coi là biếng nhác, nhưng không ai dám xem nhẹ.
Giỡn chắc, đến Trương Khôn còn bị đánh lên bờ xuống ruộng.
Vài người bò dậy chạy thục mạng, y như bị quỷ đuổi.
Bách Chính ngước cằm nhìn chiếc lồng giam mang danh cánh cổng kia.
Kiều Huy nhờ bảo vệ mở cửa.
Bảo vệ thấy vị thiếu gia này mà khóc không ra nước mắt. Đóng cửa cũng vì cậu, mở cửa cũng vì cậu.
Bách Chính quang minh chính đại về trường.
Dọc đường đi, cứ thấy ai gây chuyện là đá thẳng chân, không chút lưu tình. Bọn Kiều Huy sảng khoái vô cùng, theo cậu thu dọn tàn cuộc.
Đối với kẻ khủng bố như Bách Chính, trong vòng nửa tiếng là nguyên trường đều biết tên ác ma ban mười lăm đã trở lại!
Đám người định đợi tan học rồi hốt một mẻ cho nóng người bỗng dưng xụi lơ: "..."
Sân trường đâu đâu cũng thấy rác, hoang tàn hiu quạnh. Vào đông, lá cây ngô đồng rụng đầy, chỉ còn sót lại vài tán đầu cành, dù rằng chúng đã héo úa.
Bách Chính cứ đứng ở nơi hỗn độn đó, ngẩng đầu nhìn lên ban bốn. Cô đi rồi, sẽ không còn ai cười với cậu, ngọt ngào gọi tên cậu nữa, cũng không có ai tìm cậu giữa đêm hôm khuya khoắt, bảo cậu đừng sợ. Giờ ngẫm lại, mọi thứ như khiến tim cậu vỡ nát.
Rõ ràng có thể uy hiếp cô, nhưng Bách Chính tự thấy bản thân quá yếu đuối, không nỡ tổn thương cô gái nhỏ bé ấy.
Dụ Sân khiến cậu nhận ra một điều, trừ giở thủ đoạn và bày trò uy hiếp ra thì cậu chẳng có năng lực hay cách gì để giữ cô lại.
Bách Chính đứng hứng gió hồi lâu, cuối cùng nhấc chân về ban mười lăm.
Cậu muốn thử! Cả đời này, cậu chưa từng nổ lực vì ai, dù đã lường trước kết quả, nhưng bản thân lại không muốn buông tay. Bách Chính biết, nếu cậu buông tay, thế giới giữa cô và cậu sẽ thành hai đường thẳng song song.
"Bàng Thư Vinh, mau lấy bảng nội quy trường qua đây."
*
Xong tiết tự học buổi tối, có người nói với Dụ Sân, Bách Chính đang chờ cô ở dưới.
Dụ Sân ngạc nhiên, cô nghĩ bạn học chỉ đùa cho vui nên đứng trên ban công nhìn xuống coi tình hình thế nào.
Đêm tháng mười hai, ánh đèn mờ ảo kéo dài chiếc bóng thiếu niên.
Đúng là Bách Chính rồi.
Dụ Sân chạy xuống chỗ cậu đứng.
Bách Chính nhìn cô từ xa, ưỡn thẳng sống lưng.
Edit: tự dưng giờ tui đổi gió thích edit mấy đoạn của quể Nghiên trà xanh ghê =))), tính úp sọt Mục Nguyên để sau này hưởng tài sản của nhà họ Bách nhưng ai ngờ người tính ếu bằng trời tính =))), càng về sau thấy mẹ tự ATSM, tự biên tự diễn, tự làm trò rồi tự nhục mà tui mắc cười dễ sợ :)))
Chủ nhật tuần này có chương nữa nhen, nhớ like (Wordpress) và bỏ sao (Wattpad)cho tui nhớ, dụ dỗ xíu hihi <3 hôn chụt chụt :))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi