THÂM VIỆN NGUYỆT

Khó khăn thu lệmuốn nói hết đau khổ cùng chua xót mấy năm nay, vừa há miệng, lại nói không nên lời. "Rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, lại không biết nói thế nào. Ta không nên quát nàng, xin lỗi.”

Chỉ Hạnh lắc đầu, "Là ta không nên quát chàng, tính ta rất nóng nảy.”

Rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng vẫn quyết định không nói. Bọn họ dắt tay trở về, giống như ngày thường, sau khi ăn xong dọn dẹp, Chỉ Hạnh búi tóc cho hắn, cẩn thận chải chuốt, mà hắn thì cúi đầu, im lặng.

Giao gáy triền miên, Tam Lang đối với Chỉ Hạnh đặc biệt ôn nhu thương tiếc, săn sóc cẩn thận, tỉ mỉ nhìn nàng, cảm thụ nàng, muốn thật sâu ghi tạc trong lòng, không bao giờ quên.

Thật sự cái gì cũng không có, chỉ còn người sạch sẽ này.

Hơi thở vừa ổn, hắn khoác áo ra sau bình phong rửa mặt chải đầu qua loa, lại tự mình xách nước ấm mới đổi, chậm rãi giúp Chỉ Hạnh lau người, giống như một chuyện quan trọng không thể qua loa.

Chỉ Hạnh đỏ hốc mắt. Nàng mơ hồ biết Tam Lang suy nghĩ cái gì, cho nên không ngăn cản, chỉ thuận theo hắn.

Hắn mơn trớn bụng Chỉ Hạnh, dán mặt trên đó. Không thể cho Chỉ Hạnh một đứa con, hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối.

”Nàng tin ta không

"Tin." Lần này nàng đáp không chút do dự.

Qua canh ba.

"Ta muốn vào cung." Tam Lang thong thả nói.

"... Uhm." Chỉ Hạnh chớp chớp mắt, không để mình rơi lệ. Thuận theo giúp Tam Lang mặc từng món quần áo vào, Sau đó sửa sang cho hắn, vì hắn chải đầu búi tóc.

Ngoại trừ hoàng đế, thật đúng là không ai có thể che chở Tam Lang. Tội danh ngỗ nghịch bất hiếu, ý đồ mưu hại huynh trưởng này vừa nện xuống, lưu đày ba ngàn dặm vẫn là nhẹ... Ai biết có thể hay không dứt khoát "thanh quân trắc" (làm sạch những người cạnh vua).

"Không phải sợ. Ta còn có nàng." Tam Lang trầm mặc một hồi lâu, "Ta hồ đồ, không nên...”

"Là ta hồ đồ." Chỉ Hạnh rốt cục vẫn không nhịn được, khóc ra, "Ta biết chàng chịu khổ sở, còn kích thích chàng... chàng phải thật tốt, ta muốn cùng chàng bạc đầu đến già.”

Tam Lang ánh mắt tan ra, cũng là tan ra một loại ôn nhu

"Ta chỉ còn lại nàng." Hắn nói rất trầm rất chậm, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ... Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay nhau cho đến già). Ta nhất định sẽ bình an trở lại cạnh nàng.”

Lần này Tam Lang cho Chỉ Hạnh đưa đến cửa góc, lên ngựa còn quay đầu nhiều lần. Một chút tốt đẹp còn sót lại trong sinh mệnh hắn, dựa cổng trông ra, hai mắt đẫm lệ trong suốt, một chút cũng nhìn không ra vẻ khôn khéo giỏi giang.

Đã nói, nương tử bất phàm này đối với hắn, luôn đặc biệt ngây thơ yếu đuối.

Rẽ vào khúc quanh, nhìn không thấy nàng. Nhưng hắn biết nương tử ngây thơ này sẽ đứng thật lâu, chờ hắn.

Cho nên lưng hắn thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, đi về hướng hoàng cung.

Triệu công công biết Phùng tri huyện lang canh ba hai khắc liền đứng ngoài cửa cung chờ, chấn động. Giờ đã là canh bốn...

Ông là vì hầu hạ hoàng thượng rửa mặt mới thức sớm như vậy, Phùng tri huyện lang đang làm gì?

"Thằng nhóc con, vì sao không báo sớm chút?" Ông hạ giọng

Tiểu thái giám tiến vào truyền lời vẻ mặt đau khổ, "Phùng tri huyện lang không cho, nói chờ công công rời giường báo là được rồi. Phùng tri huyện lang nói, việc riêng của tội thần, không dám quấy nhiễu.”

Phùng gia bọn họ lại làm ra chuyện xấu xa gì rồi?

Lại nói tiếp, Triệu công công là người bất công bao che khuyết điểm. Ông cưng chiều ngu trung, bằng không cũng không thể khiến Thuận vương gia vô pháp vô thiên như vậy. Nhưng Thuận vương gia đăng cơ, ông cũng không vui vẻ. Bởi vì hoàng thượng không thích, mất hứng, cả ngày than ngắn thở dài.

Cũng chỉ có Phùng tri huyện lang có thể làm hoàng thượng cao hứng, cho nên ông rất xem trọng Phùng tri huyện lang. Hơn nữa Phùng tri huyện lang kính trọng hoạn quan như ông từ đáy lòng, lại biết rất nhiều chuyện xấu của Phùng gia, tâm từ phụ của ông lan rộng, bất công bao che khuyết điểm càng lợi hại hơn.

Việc riêng của tội thần. Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì.

Phỏng đoán một lát, canh năm vào triều, ông đến tẩm cung hoàng hậu hầu hạ hoàng thượng thức dậy, thấp giọng nói.

Hoàng thượng quả nhiên tức giận, "Phái cỗ kiệu đi đón, bảo hắn lăn đến ngự thư phòng của trẫm. Làm cái quỷ gì? Cho hắn kim bài ngự ban là để trang trí à?”

Tiểu tử này có chuyện gì? Hoàng thượng đáy lòng cũng lẩm bẩm. Tiểu tử này chỉ có khuôn mặt là xinh đẹp, bên trong là con lừa quật cường. Chỉ biết vùi đầu làm việc, cũng không biết lấy lòng. Ngươi bảo sử quan đời sau viết đến "nịnh thần" như hắn phải viết cái gì đây?

Cũng phải cho người ta chút tư liệu chứ?

Hơi chút kiêu ngạo ương ngạnh được không? Như vậy sử quan đời sau rất khó xử. Nhìn ta xem, tự giác biết bao nhiêu. Tương lai sử quan viết đến hôn quân như hắn sẽ rất phí giấy mực đây.

Hắn xua xua tay, nhìn cũng không nhìn hoàng hậu thêm một cái, chuẩn bị xong liền thúc giục đi ngự thư phòng.

Nhìn đến Tam Lang, hoàng thượng vẫn theo thói quen tính sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, ô, mặt lạnh băng vì sương sớm. Tam Lang vẫn nghiêm mặt lạnh rút khăn lau lau, hành lễ đúng chuẩn.

"Đủ đủ," hắn không kiên nhẫn, "Ít làm ra vẻ đi, ta sắp lên triều. Có việc nói mau.”

Tam Lang im lặng một lát, "Hoàng thượng, thần huynh ý đồ thay mận đổi đào, dòm ngó vợ thần.”

Hoàng thượng cũng không quá khiếp sợ, chỉ cười lạnh một tiếng."Như thế ngược lại tốt một chút. Cũng phải, ngươi làm quan cũng chưa cho Phùng gia ích lợi gì... còn không bằng cho ca ca kia của ngươi làm. Dẹp yên lão bà ngươi trước, thật sự là kế hay...”

Hắn vỗ mạnh ngự án, "Bà ngoại nó, thật coi ta là đồ ngốc à? ! Tròng mắt chỉ để trang trí sao? Ngươi có gì thay đổi, ta liền tru di cửu tộc Phùng gia các ngươi! Chi chính của mười nhà xếp hạng cao nhất trên thế gia phổ, một năm có đến bốn mươi bốn phu nhân tuổi trẻ bệnh chết bất ngờ... Gian con dâu, nhục chị dâu... Có gì ta không biết? Mặt ngoài nhân nghĩa đạo đức, bên trong tất cả đều là nam đạo nữ xướng! Chết hết là xong!...”

Hoàng thượng bùng nổ một trận, nhìn Tam Lang chỉ cúi mắt, mặt vẫn lạnh như vậy, lại thấy mất mặt. "Được rồi, lão bà ngươi chưa chịu thiệt chứ? Ta nói loại chuyện này nếu chỉ là bị sờ sờ, ngươi cũng đừng để trong lòng. Cũng không thiếu miếng thịt nào... Liền tính có sao, ngươi cũng đừng bức tử người ta. Nói đi, xem xử trí như thế nào... Ta là nói việc này không đáng để khó chịu, nữ nhân cũng không dễ làm...”

Tam Lang có điểm muốn cười, nhưng hắn xưa nay biết hoàng đế hoang đường này là người thương hương tiếc ngọc, cũng sẽ không so đo. "Khải bẩm hoàng thượng, vợ thần không sao. Nhưng tội thần phẫn nộ, muốn cùng thần huynh đồng quy vu tận...”

"Ngươi ngu ngốc à!" Hoàng thượng lại rống lên.

"Phải, tội thần ngu xuẩn. Tội thần ngỗ nghịch không biết kính nhường, mưu hại huynh trưởng, tội không thể tha. Nhưng vợ thần vô tội, xin cho hòa li (li hôn)...”

Những lời còn lại không nói ra được, bởi vì hoàng thượng níu lấy cổ áo hắn, kéo lên. Tức giận đến toàn thân run run, bộ mặt dữ tợn, gắt gao nhìn Tam Lang.

Nhưng Tam Lang đáy mắt lại chỉ có cười cùng ôn hòa.

Hoàng đế thông minh cơ trí này sửng sốt, tức giận quăng hắn, "Bà ngoại nó, thấy sắc quên bạn, đứng núi này trông núi nọ chính là nói đồ khốn như ngươi! Lão tử cái gì cũng nói cho ngươi... Kết quả ngươi lấy đến đâm vào tim lão tử! Ngươi có phải là người hay không?!”

Đây là lý do thái hậu lấy đến để lừa gạt hoàng thượng. Nói đưa hắn đi Nam Đô, là vì bảo toàn tính mạng của hắn.

Hoàng thượng đối với điểm này luôn canh cánh trong lòng, mới có thể hoàn toàn không thân cận được với thái hậu. Thái hậu nếu nói thẳng với hắn, hắn có thể thông cảm, nhưng dùng lý do này gạt hắn, hắn mới không bị lừa đâu.

Hắn hận nhất loại hành vi lâm nạn vứt bỏ này. Có ai biết tâm tình của người bị vứt bỏ chứ? Hắn ở Nam Đô nằm một năm... Khi đó hắn mới tám tuổi! Nhưng đến bây giờ còn nhớ rõ cái loại cảm giác khổ sở đến muốn chết này. Hắn thà rằng ở trong cung bị ám toán đến chết, cũng không muốn bị vứt bỏ.

Giận trong chốc lát, nhìn Tam Lang ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, hắn cũng không làm sao được. "Ta còn chưa chết! Quỳ cái gì?" Lấy chiết phiến ra quạt mạnh, "Hiểu rõ rồi chứ? Hết hy vọng?”

"... Nghĩ đến, sớm hết hy vọng." Tam Lang nở nụ cười, tràn ngập bất đắc dĩ, "Nhưng đêm qua, mới chính thức hoàn toàn hết hy vọng." Hắn đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn vào mắt hoàng thượng, "Ta chỉ còn lại nàng. Xin ngài... âm thầm chu toàn.“

"Tốt, vợ chồng các ngươi đều bán cho ta, khỏi tính toán." Hoàng thượng lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Hôm sau, Phùng gia còn tại thương lượng mẫu đơn kiện, Phùng tri huyện lang bởi vì "kiêu ngạo ương ngạnh, thất lễ trước vua" bị nhốt vào ngự lao, hơn nữa sai người trách hỏi Phùng gia thân có trong thế gia phổ, đường đường là đại tộc, vì sao giáo dưỡng vô phương.

Phùng gia lão gia chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh đầy lưng, á khẩu không trả lời được. Nhanh chóng đốt lá đơn kiện còn chưa viết xong kia. Hoàng đế đã trách hỏi, còn kiện đến quan chẳng phải cho mình một bạt tai sao?

Đã biết nghịch tử kia sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện, lúc trước nếu không phải Phùng di nương nhiều chuyện, đánh chết liền không có chuyện gì...

Lão gia thật đúng là không thấy Nhị Lang có gì quá phận. Bất quá là cái nha đầu, đáng giá gì? Đốt từ đường cũng là ngoài ý muốn...

Nhưng lại để cho người hãm hại. Năm ấy là chi thứ hai phái người thay phiên trông giữ từ đường, vì sao ai cũng không ở, để Nhị Lang gây chuyện?

Ông cảm thấy cá tính của Nhị Lang mới có tiền đồ, có thể giúp trong nhà. Tam Lang chỉ là tên ngốc làm vật hi sinh, không thể xen lẫn trong quan trường được.

Vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Cha muốn con chết, con không thể không chết đứa thực hiếu thuận, sẽ không thể không nghe lời ông. Hiện tại đã nhóm lửa trên thân, hơn nữa sắp cháy lan đến đích tôn.

Ông phái người đi tìm hiểu tin tức, âm thầm quyết định, đứa con này không thể giữ được nữa... Trực tiếp trừ bỏ gia phả, tách ra sạch sẽ mới là đúng đắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi