THÂM VIỆN NGUYỆT

Mặc dù mỹ mộng một nhà hai thám hoa của Phùng gia kinh thành bị vợ chồng Nhị Lang không biết tốt xấu đánh vỡ, nhưng khi cưỡi ngựa dạo phố vạn người chật ních, lại khiến tộc nhân trên dưới của Phùng gia kinh thành có vài phần hết giận.

Vạn người tranh nhau không một chỗ trống ra xem, tự nhiên không phải vì trạng nguyên cùng bảng nhãn hai người râu cũng đã hoa râm, hoàn toàn là vì tân khoa thám hoa lang đẹp như đào lý mà xông ra.

Phùng tri huyện lang mặt hoa da tuyết đã là tuyệt sắc, đáng tiếc lúc trước rất lạnh, sau khi làm khâm sai sát khí ngày càng nặng, tổn hại ba phần nhan sắc. Không nghĩ đến ca ca song sinh của hắn so với hắn hoàn mỹ hơn nhiều.

Chỉ thấy thám hoa lang Phùng Thuật, da trong suốt như bạch ngọc, ngũ quan tương tự như tri huyện lang Phùng Tiến, lại lộ ra một cỗ ấm áp như bách hoa tranh xuân, nghe nói bệnh nặng mới khỏi, thắt lưng hơi gầy, tạo ra một loại cảm giác phong lưu.

Cái khác không nói, Phùng gia kinh thành này thật không biết thế nào lại sinh ra hai mỹ lang quân linh tú đến cực điểm này, lại nói tuổi tác đều đã hơn hai mươi, nhưng vẫn bảo trì được dáng vẻ phong hoa tối thịnh lúc mười bảy mười tám tuổi.

Kỳ diệu hơn là, rõ ràng diện mạo như đúc, khí chất lại hoàn toàn khác nhau, chỉ có thể nói dương xuân đông tuyết (mặt trời mùa xuân và tuyết mùa đông), mỗi loại đều có vẻ đẹp riêng.

Đáng tiếc Phùng tri huyện lang vốn là đông tuyết đã thành băng sơn diêm la, cho nên Phùng thám hoa lang dương xuân danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất lệ nhân (người đẹp)kinh thành, không người nào sánh được.

Người kinh thành thích nhất là hóng chuyện, ngay cả đổ phường cũng mở bàn đặt cược, cược hoàng đế có giống như khi gặp Phùng tri huyện lang vừa gặp đã thương hay không, thành tựu một đoạn "giai thoại" vinh sủng không suy khác.

Nhưng bàn cược này lại thất vọng đến nổ tung, cũng khiến một đống bách quan chư tướng chờ xem náo nhiệt rớt tròng mắt.

Kỳ thật hoàng đế cũng không làm gì, thậm chí có thể n bình thường đến quá đáng. Hắn đối với trạng nguyên bảng nhãn thám hoa đều như nhau, miễn thi cho vào Hàn Lâm Viện hết, trực tiếp từ thất phẩm hàn lâm biên tu lang làm lên... Thẳng thắn mà nói, đối với một tân khoa tiến sĩ, đây đã là khởi điểm rất cao.

Vì sao lại nói thế? Bởi vì "không vào hàn lâm, vô duyên chư tướng". Ở Đại Yến triều, Hàn Lâm Viện nối thẳng tới hoàng đế, là bí thư của hoàng đế. Tam Lang làm tri huyện lang nhiều năm như thế, sự thật vẫn thuộc Hàn Lâm Viện. Chỉ có biên tu lang là ở lại Hàn Lâm Viện làm việc, tri huyện lang theo bên cạnh hoàng đế, quan cấp như nhau.

Nhưng theo hoàng đế làm việc, luôn dễ vào mắt hoàng đế hơn, phẩm hạnh chỉ cần không có tỳ vết lớn, thường sẽ được thả ra ngoài tích lũy kinh nghiệm, sau khi trở lại kinh thành làm quan thực sự, mới có cơ hội trở thành một trong chư tướng.

Nhưng Chính Đức đế vinh sủng Phùng tri huyện lang, bách quan tuy có lời ra tiếng vào, ngôn quan thỉnh thoảng quấy rầy chút đỉnh, lại không có chân chính đối phó Tam Lang, chính là bởi vì hoàng đế chưa từng có ý định phái Tam Lang ra ngoài tích lũy kinh nghiệm, khâm sai Ngự Sử thoạt nhìn uy phong, sự thật vẫn là chức tạm thời. Trước có vết dơ trong chuyện cũ của Phùng gia, sau lại bị trục xuất khỏi gia phả. Mặc dù sau này hoàng đế ban cho đường hiệu, nhưng ở trong mắt sĩ phu xem ra giống như một tấm màn che giường, thế gia danh gia vọng tộc căn bản không thừa nhận, vẫn như cũ cho rằng Tam Lang bất quá là nịnh thần đức hạnh có thiếu, lấy sắc mê hoặc vua, không đủ thành họa.

Nếu không phải hoàng đế phát tác Phùng tri huyện lang, cũng không ai nghĩ đến thật sự thêu dệt chuyện.

Nhưng Nhị Lang Phùng Thuật liền không

Phùng Nhị Lang tài danh đều có, lại là đích trưởng tử của Phùng gia đích tôn kinh thành. Phẩm hạnh sạch không tỳ vết(bề ngoài thôi), hoàng đế muốn dùng hắn (mặc kệ dùng thế nào... ), rõ ràng đều là tương đối có lợi cho hoàng đế, hoàn toàn có thể thuận lợi làm theo trình tự bình thường, tương lai tất nhiên phong hầu bái tướng, trở thành cánh tay của hoàng đế, bách quan cũng không thể soi mói. Phùng gia kinh thành bởi vậy nước lên thuyền lên, thẳng tới mây xanh, chuyện này cũng như đinh đóng trên bảng.

Ai lại nghĩ rằng, hoàng đế háo sắc hoang đường lại đối với tân khoa thám hoa lang mỹ diễm phong lưu lãnh đạm như vậy, ngay cả con mắt cũng không liếc nhiều một cái, sắp xếp theo lệ. Đối với Phùng tri huyện lang càng phát sát khí ân sủng như cũ, chức khâm sai Ngự Sử tạm thời không tháo xuống, hơn nữa mơ hồ còn là đầu lĩnh trong các quan nghị sự ở ngự thư phòng.

Chính là xử trí rất bình thường, cho nên mới có vẻ vô cùng không bình thường.

Nếu là Phùng Nhị Lang chấp nhận chức vụ này, có lẽ còn có thể bình an tích lũy kinh nghiệm thăng lên... Nhưng hắn ngay cả chủ ý "thay mận đổi đào" xấu xa cũng từng suy tính qua, sao có thể nhẫn nại chờ đợi? Cho nên liền đầu nhập vào trận doanh của Tương Quốc Công, ở Hàn Lâm Viện chỉ đợi hai tháng, liền chuyển đến hộ bộ nhậm chức Giang Tô trưởng sử (quan lục phẩm, chủ quản thuế phú Giang Tô).

Nếu không được quân vương sủng ái, vậy Tương Quốc Công cũng như nhau. Đương nhiên, được Tương Quốc Công "sủng ái" cũng không phải là chuyện vui sướng gì.

Nhưng hắn có thể chịu.

Bởi vì hắn rất oán, rất hận. Hắn cảm thấy tất cả đều là lỗi của Tam Lang, đều là Tam Lang che ở trước hắn, hắn mới đến bước đường này. Tam Lang giết hắn không thành, nhất định ở trước mặt hoàng đế nói xấu hắn, cho nên hoàng đế mới coi như không thấy hắn.

Hắn gấp gáp muốn chứng tỏ mình mạnh hơn Tam Lang, gấp gáp muốn được quyền vị đủ để xử trí Tam Lang cùng Chỉ Hạnh.

Đã không có thời gian từ từ đến... Hắn cũng không thể chịu đựng nhìn Tam Lang hờ hững đi vào ngự thư phòng đã thành trung tâm quyền lực, nơi hắn vĩnh viễn không có hi vọng bước vào.

Liên quan, hắn cũng hận hoàng đế, cái đồ có mắt không tròng. Đây cũng là lý do vì sao hắn biết rõ Tương Quốc Công có ý đồ không tốt, vẫn tự nguyện đầu nhập làm môn hạ của ông ta.

Quan tài là chứa người chết, không phải người già. Thái hậu cùng hoàng đế tranh đấu, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu. Cho nên hắn buông tay đánh cuộc. Dù sao phú quý hiểm trung cầu (muốn được giàu sang thì phải mạo hiểm).

"Rõ ràng là hố, hắn còn nhảy vào vui vẻ tự tin như thế." Chỉ Hạnh cảm thán, "Thi đậu chưa chắc là não không tàn... chẳng qua là tàn ở vị trí nào mà thôi."

Tam Lang nhàn nhạt cười, hơi có chút tàn khốc."Tương Quốc Công suốt đời cẩn thận, cuối cùng lại vì mỹ sắc lộ sơ hở... Ai khác không được, ông ta lại khăng khăng nạp Phùng Thuật."

Chỉ Hạnh cười khúc khích một tiếng, "Phùng Thuật Phùng Nhị Lang rất đắc ý đó, còn nửa đường chặn xe ngựa của ta."

Tam Lang biến sắc. Nhìn hắn khẩn trương kiêm tức tối như thế, Chỉ Hạnh vội vàng nói rõ, "Không có chuyện gì... Trước công chúng mà! Chỉ là cách rèm xe bái kiến, khoe với ta hắn đã là lục phẩm hộ bộ Giang Tô trưởng sử. Ta chỉ là bào xuyên khung cửa sổ, hắn liền sợ đến chạy trối chết... Là chuyện hôm nay, ta không lừa chàng!"

Yên lặng một hồi, vẻ mặt của Tam Lang cuối cùng cũng hơi thả lỏng, "... Ta phái thêm mấy thị vệ cho nàng."

Chỉ Hạnh ánh mắt có chút khinh miệt. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, người nghiêm cẩn như Tam Lang, sẽ không đụng đến ám vệ của hoàng đế, tối đa chỉ là tước nhi vệ xuất thân phố phường giang hồ. Thân thủ của những người đó...

"Người không đánh thắng ta liền miễn." Nàng rất dứt khoát cự tuyệt, "Còn không bằng ta dùng người trong nhà. Ta không nhẫn nại tốt tính như người nào đó, mỗi ngày nhấc quyền dạy dỗ đám du côn vô lại đến khi nghe lời phục tùng. Chuyện ta phải làm mỗi ngày rất nhiều, thời gian đó, còn không bằng ta may thêm quần áo cho chàng."

Tam Lang sắc mặt nhu hòa xuống, nhẹ trách, "Đã sớm nói với nàng, trong nhà cũng không phải không có ai, thật lôi kéo không được, mướn mấy người may vá cũng được... Tiền b chúng ta lại chẳng eo hẹp gì."

Là đúng vậy. Chỉ Hạnh thừa nhận, phụ cấp của khâm sai Ngự Sử thực sự là tảng thịt béo... thế thiên tuần thú, tuy nói nên có, lại không nghĩ nhiều đến khiến người há hốc mồm, đuổi sát với lương bổng của tể tướng.

"Chàng không biết ta? Ta là thiên hạ đệ nhất đố phụ." Chỉ Hạnh tự giễu, "Chàng đừng mong có phúc khí mặc y phục nữ nhân khác làm... ngay cả thọ y (đồ mặc cho người chết rồi mới đưa vào quan tài ấy) ta cũng tự tay may cho chàng, tin hay không?"

Tam Lang nở nụ cười. Chỉ có Chỉ Hạnh nhìn thấy, đẹp như tam xuân tề lâm, bách hoa tranh diễm.

"Thọ y người khác làm, ta mặc cũng chết không nhắm mắt, nàng tin không?" Tam Lang hỏi ngược lại.

Chỉ Hạnh nhìn mặt hắn ngẩn người một hồi, trong lòng rất cảm khái. Cái người này... càng lúc càng không trung thực. Xẹt điện khiến người ta đầu choáng mắt hoa, ai còn có thể nói chữ ‘không’ đây?

"Đừng cười như thế... chàng nói cái gì cũng đúng hết." Chỉ Hạnh bất đắc dĩ nói, "Vì sao bộ dạng của chàng không khiến người ta an tâm một chút? Như vậy ta rất áp lực a..."

Nhìn Chỉ Hạnh càng ngày càng trong veo nhuần nhã, Tam Lang nhẹ nhàng hôn má nàng, hàm hàm hồ hồ trả lời, "Như nhau. Ai biết lúc trước lấy nàng còn cảm thấy đặt ở trong nhà rất an tkết quả càng ngày càng khiến người lo lắng..." Đè thấp giọng, Tam Lang có chút khàn khàn nói, "Chẳng lẽ là vì nàng được mưa móc vun bồi..."

Quả nhiên phi thường không thành thật! Chỉ Hạnh xấu hổ đấm hắn hai cái, hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, mặt đã đỏ hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi