THAM VỌNG

Sau khi thương lượng, Thẩm Nam Tinh ăn uống no say, xoa bánh mì vụn bên khóe miệng, trả chai nước uống dở cho Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ giúp cậu đội lại mũ ngụy trang, lại lấy một cái bản đồ trong túi tiếp viện ra.

Theo như bản đồ, bọn họ đang đứng ở một ngã ba, đi lên phía trước ở thể tiến vào nơi đóng quân của đội xanh.

Thẩm Nam Tinh do dự nghển cổ, dán sát vai Dịch Phong Từ xem, chỉ vào căn cứ đội xanh và nói: “Chúng ta trộm lá cờ ở đây đi?”

Dịch Phong Từ: “Ừ.” Chờ mồ hôi cậu khô, anh nắm tay cậu từng bước một đi qua dòng suối nhỏ chảy chậm kia.

Trò chơi vừa bắt đầu hai mươi phút, nơi đóng quân của đội xanh đã mất một lá cờ.

Lá cờ này cực kì quan trọng, khi trò chơi kết thúc có thể cộng thêm hai mươi điểm. Trần Khiếu vốn đang dẫn một đám “lâu la” đấu tranh anh dũng, phát hiện cờ bị trộm thì nhanh chân dẫn người về căn cứ trung tâm.

Cái gọi là căn cứ là lều trại có đỉnh màu lam, Thẩm Nam Tinh và Dịch Phong Từ ghé vào bụi cỏ cạnh lều trại chuẩn bị phục kích. Kĩ năng dùng súng của Thẩm Nam Tinh không chuẩn, bắn liên tục hai phát cũng không trúng Trần Khiếu mà thậm chí còn rút dây động rừng làm Trần Khiếu phát hiện ra nơi ẩn thân của bọn họ.

Thẩm Nam Tinh thầm nghĩ: Xong rồi.

Vừa định túm Dịch Phong Từ rời khỏi trận địa thì thấy Trần Khiếu giơ súng quơ linh tinh bụi cỏ bên cạnh rồi có mắt như mù dịch chuyển đến nơi khác.

“Kỳ lạ thật?” Thẩm Nam Tinh điều chỉnh tư thế, bò về chỗ cũ, hỏi Dịch Phong Từ: “Cậu ta không thấy chúng mình à?”

Dịch Phong Từ lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm, thấy cậu vẫn ngắm không chuẩn bèn dịch sang, một tay vòng qua bắt lấy cánh tay cậu, nửa ngực đè nhẹ trên lưng cậu, tay tái giúp cậu ổn định báng súng, tay phải nắm lấy tay phải, cùng cậu bóp cò – “pằng” một tiếng, trúng chân trái Trần Khiếu.

Thẩm Nam Tinh hung phấn suýt chút nữa nhảy cẫng lên, chỉ vào ngực Trần Khiếu: “Bắn vào nơi đó!”

Dịch Phong Từ: “Không cho cậu ta sống thêm?”

Thẩm Nam Tinh mang thù: “Sao phải để cậu ta sống, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.”

Dịch Phong Từ bật cười, một lần nữa nắm lấy tay phải của cậu, bóp cò, Trần Khiếu bị loại bỏ hoàn toàn.

Đội Lam thiếu mất thủ lĩnh đương nhiên sẽ không cho qua, hai người khác đang định bắt Thẩm Nam Tinh trong bụi cỏ thì lại bị Trần Khiếu ngăn cản, một người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người còn lại: “Sao không đánh? Tớ thấy mũ ngụy trang của tên họ Thẩm rồi.”

Trần Khiếu cũng liếc mắt qua bụi cỏ, tiện tay dán cho mình cái nhãn “tử vong”, “Đã nói bên này không có ai, tới nơi khác tìm đi.”

“Cậu mù à, không có ai?”

“Đúng vậy, định làm trò gì vậy, chơi cùng à?”

“Bảo các cậu tới nơi khác thì tới nới khác đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Thẩm Nam Tinh cũng cảm thấy kì lạ, dựng lỗ tai nghe hồi lâu, “Bọn họ làm sao vậy?”

Dịch Phong Từ bò dậy, phủi mấy cọng cỏ trên người đi, túm Thẩm Nam Tinh lên đáp: “Không biết, có lẽ nội chiến.”

Bởi vì Trần Khiếu bị loại, khí thế đội xanh giảm hẳn đi, trò chơi vốn cần hai ba tiếng chiến đấu nay giảm còn một tiếng rưỡi đã phân rõ thắng bại.

Những người khác cảm thấy thấy nào thì không rõ lắm, riêng Thẩm Nam Tinh và Tạ Nguyên Nhất chơi rất vui, đặc biệt là Trần Khiếu đại bại càng làm hai người hưng phấn không thôi.

Dù sao khi còn nhỏ Trần Khiếu quả thực bá đạo, nếu không phải vì bảo vệ Dịch Phong Từ thì một mình Thẩm Nam Tinh gặp phải sẽ tự động tránh đi, hiện giờ thật vất vả mới chiếm thượng phong, cậu ôm súng trường che trước mặt Dịch Phong Từ, hếch cằm về phía Trần Khiếu, khí thế ngạo mạn “nếu không phục, chơi thêm ván nữa”.

Dịch Phong Từ đứng sau cậu, tuy không thấy mặt nhưng cũng đoán được dáng vẻ đắc ý của cậu, không nhịn được khẽ cười, đối diện với đôi mắt hướng tới của Trần Khiếu.

Trần Khiếu muốn nói lại thôi, chuyện muốn nói còn chưa nói nên lời, chỉ đành cúi đầu nhìn Thẩm Nam Tinh, hừ lạnh: “Xem như cậu lợi hại.”

Tính tổng điểm, đội đỏ lấy ưu thế áp đảo giành được thắng lợi, người phụ trách phát cho bọn họ huân chương kỉ niệm, sau khi bọn họ rời đi, mấy nhâm viên công tác xúm vào rầm rì thảo luận: “Dù thế nào cũng không ngờ đội đỏ lại thắng được, tôi còn cá với Tiểu Lý hai mươi tệ, xem như mất trắng.”

“Rõ ràng là đội xanh nhường bọn họ, vốn dĩ chúng ta chỉ chơi cùng, ai ngờ bọn họ cũng trở thành đội chơi cùng.”

“Có phải trong đội đỏ có phú nhị đại không thể trêu vào hay không?”

“Tớ nơi này tiêu pha có ai không phải con nhà giàu?”

“Cũng đúng, thế nhưng trong đội đỏ tôi thấy một người có năng lực rất mạnh, chính là người cao nhất kia.”

“Đúng đúng đúng, kĩ năng dùng súng cực kì chuẩn nhưng thành tích hình như thấp nhất thì phải? Hình như nhường hết cho em trai.”

“Tôi cảm thấy người to con ở đội xanh kia rất sợ em trai người đó.”

“Sợ em trai? Không thể nào? Sao tôi cứ có cảm giác người mà tên to con thực sự sợ chính là người đó?”

Nhân viên còn đang thảo luận thì xe du lịch đã đưa đám người về tới khách sạn.

Hiện tại còn sớm, mấy người vào một phòng cùng ăn cơm trưa rồi thương lượng ra hồ câu cá.

Trạng thái của Thẩm Nam Tinh hiện tại khác biệt hoàn toàn so với buổi sáng, chẳng sợ hồ nước sâu không dám tới gần nhưng vẫn thích thú theo sau Dịch Phong Từ, ngồi tương đối xa quan sát. Dịch Phong Từ lo cậu nhàn rỗi đến nhàm chán, cố ý buộc hai cần câu vào nhau, lại thả đoạn dây câu thật dài, làm cậu đứng xa vẫn cầm được cần.

Tạ Nguyên Nhất đội mũ che nắng, ngồi bên bờ hồ hồi lâu cũng không câu được con cá nào, lúc này thấy bên cạnh nhiều thêm một dây câu, không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa lúc trông thấy Thẩm Nam Tinh đang ung dung cầm chiếc cần câu siêu dài mà anh trai chế tạo cho mình để câu cá từ xa, trong lòng không khỏi ghen tị: “Có anh trai thật tuyệt.”

Khương Đình Đình cách cậu ta không xa, nói đầy ẩn ý: “Anh trai nhà ai có thể làm đến mức ấy.”

Tạ Nguyên Nhất: “Có ý gì?”

Khương Đình Đình: “Ý trên mặt chữ.”

“Đúng rồi.” Tạ Nguyên Nhất nói, “Lần trước lúc cậu thổ lộ chẳng phải anh trai cậu ấy bị trẹo chân hay sao? Sau khi anh cậu ấy tốt lên, cậu ấy có tìm cậu đúng không? Sao hai người không ở bên nhau thế?”

Nhắc tới chuyện này, Khương Đình Đình bật cười: “Cậu ấy tìm tớ có phải là muốn yêu đương với tớ đâu, cậu ấy chỉ muốn tìm người dạy vũ đạo chứ vốn không thích tớ.”

Hơn nữa trước khi Thẩm Nam Tinh tới tìm, cô đã phát hiện được một bí mật rất lớn.

Đó là tuần đầu tiên sau khi cô tỏ tình thất bại, bởi vì bị Dịch Phong Từ chặn ngang nên chưa đưa được thư tình.

Khương Đình Đình định cuối tuần tới phòng vũ đạo nói lại một lần nữa, không nghĩ tới mới vừa đẩy cửa đã thấy Thẩm Nam Tinh đang say ngủ trên đùi Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ dựa lưng vào cửa sổ sát đất của phòng vũ đạo, nghe thấy tiếng mở cửa thì nâng mắt, đôi mắt lóe lên rồi mỉm cười với Khương Đình Đình.

Nụ cười kia khiến Khương Đình Đình có cảm giác rất khó hình dung, tựa như nhất định phải có được, tựa như sự độc chiếm không thể miêu tả rõ, lại tựa như nếu cô tiến thêm bước nữa, lại nói thích Thẩm Nam Tinh lần nữa thì nhất định sẽ bị người trước mắt này đẩy ra.

Lúc ấy Khương Đình Đình còn xuề xòa không nghĩ tới phương diện kia, vừa chuẩn bị móc thư tình ra thì thấy Dịch Phong Từ chậm rãi cúi đầu, nâng cằm Thẩm Nam Tinh lên rồi ngay trước mắt cô đặt một nụ hôn chân chân thật thật lên đôi môi khẽ nhếch của Thẩm Nam Tinh.

~Hết chương 20~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi