THAM VỌNG

Trước kia Thẩm Nam Tinh không cảm thấy mình chậm chạp, nhưng sau khi trải qua chuyện “thích Dịch Phong Từ” thì lại không thể không thừa nhận mình có hơi như thế.

Cậu không đoán ra người Dịch Phong Từ thích.

Dịch Phong Từ cũng không nói cụ thể với cậu.

Thực tế mà nói, dù Dịch Phong Từ thích ai thì đều không ảnh hưởng tới mối quan hệ của bọn họ.

Chỉ là sau khi Dịch Phong Từ và người mình thích ở bên nhau thì cậu từ yêu thầm khoảng cách gần chuyển sang yêu thầm khoảng cách xa.

Về bản chất thì không có gì thay đổi.

Có lẽ cũng có, chẳng hạn Tết Âm Lịch về nhà, có lẽ Dịch Phong Từ sẽ dẫn bà xã theo, nếu bọn họ hành động nhanh có khi còn ôm đứa nhỏ tới, đến lúc đó cậu thành chú, lần đầu gặp mặt có phải tặng lì xì hay không?

Bao nhiêu thì được nhỉ?

Nếu lì xì trống thì có quá đáng lắm không?

Thẩm Nam Tinh lén thở dài, ngồi trên ghế phụ nhàm chán lướt điện thoại, cậu sợ tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng Dịch Phong Từ lái xe, nhưng muốn cậu nói nói cười cười như thường thì hơi làm khó người ta.

Sau khi hôn lễ của Trần Khiếu kết thúc, nhóm chat Tạ Nguyên Nhất kéo cậu vào không náo nhiệt như trước nữa, mọi người ai bận việc nấy, sau cuộc gặp ngắn ngủi lại đường ai nấy đi.

Điện thoại Thẩm Nam Tinh chẳng có gì hay, chỉ đành mở nhóm chat kia ra, muốn xem trước đó bọn họ tán gẫu những gì, kết quả nội dung đứng đắn không nhìn ra nhưng lại thấy một cái tên quen thuộc – Lâm Cẩn.

Người này tuy cũng ở trong nhóm nhưng không cùng bọn họ tới sơn trang du lịch, trong hôn lễ của Trần Khiếu, Thẩm Nam Tinh có gặp cô, còn hàn huyện đôi câu, nói rảnh rỗi thì liên lạc.

Lâm Cẩn là bạn học của Thẩm Nam Tinh, nhưng trong ấn tượng của cậu, cô có một anh trai – Lâm Gia, là bạn học của Dịch Phong Từ.

Năm ấy Dịch Phong Từ bị trẹo chân trong lúc tổng vệ sinh cũng chính là người này chạy tới rừng cây nhỏ gọi Thẩm Nam Tinh, dẫn cậu tới phòng y tế.

Tuy trong lòng nói “không nên hỏi, không nên hỏi” nhưng ngón tay không chịu khống chế mà kết bạn với Lâm Cẩn, tán gẫu vài câu đơn giản tiện thể hỏi phương thức liên hệ với Lâm Gia.

Lúc ấy Dịch Phong Từ tương đối thân với Lâm Gia, anh thích ai, Lâm Gia hẳn là biết nhỉ?

Mười một giờ đêm, Thẩm Nam Tinh gửi lời mời kết bạn được chấp nhận.

Cậu thừa dịp Dịch Phong Từ đã ngủ, khoác chăn lông nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ngủ, ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Đên nay Lâm Gia tới khám bệnh tại nhà, hiện tại vừa lúc rảnh rang, gửi một tin nhắn: “Thẩm Nam Tinh?”

Thẩm Nam Tinh lập tức trả lời: “Là em, ngại quá, muộn vậy rồi còn quấy rầy anh.”

Lâm Gia gửi một sticker mỉm cười, “Khách sáo cái gì, con bé nhà anh bảo em tìm anh có chuyện? Không phải bị bệnh chứ? Bác sĩ tư nhân như anh đây phục vụ tại nhà đắt lắm đấy.”

Thẩm Nam Tinh nhắn lại một gương mặt tươi cười, ngẫm nghĩ rồi soạn tin: “Em tìm anh vì muốn hỏi một chút, về…. về chuyện của anh trai em.”

“Anh em? Dịch Phong Từ?”

“Dạ.”

“Cậu ấy sao vậy? Có phải hiện tại hai người đều ở thành phố A không?”

“Dạ, sau khi tốt nghiệp thì tới đây.”

“Thành phố A thế nào, mấy năm nay phát triển nhanh chóng, thế nào, Dịch lão đại còn đầu tư không?”

“Đầu tư?” Thẩm Nam Tinh không hiểu.

“Haha. Chính là đầu tư cổ phiếu ấy.”

“Anh ấy có đầu tư cổ phiếu?”

“Hiện tại không đầu tư nữa?” Lâm Gia nói: “Thời đi học thật ra cậu ấy còn giúp anh xem mấy cổ phiếu, lúc ấy bọn anh dùng tài khoản của mẹ anh còn kiếm lời không ít đâu.”

Chuyện này Thẩm Nam Tinh không rõ lắm, thế nhưng nhà họ Lâm đầu tư kinh doanh, hẳn là tiếp xúc với cổ phiếu linh tinh từ khi còn nhỏ, Dịch Phong Từ chơi thân với Lâm Gia, cùng xem cũng không có vấn đề gì. Dù sao khi ấy vì kiếm tiền, việc vặt gì anh cũng làm, lao động trí não, khuân vác, làm ở tiệm nhạc cụ hay siêu thị nhỏ, tóm lại cuối tuần và nghỉ đông nghỉ hè chưa bao giờ rảnh rỗi, rốt cuộc là lấy đâu ra thời gian đi thích người khác?

Lâm Gia: “Thế nhưng có chuyện gì sao em không trực tiếp hỏi cậu ấy? Mấy năm nay hai bọn anh không liên lạc nhiều, không khẳng định có thể giúp được em.”

Thẩm Nam Tinh: “Không phải những chuyện gần đây, là chuyện hồi cấp ba, anh có biết anh em thích ai không?”

“Hử?” Khung trò chuyện hiển thị Lâm Gia đang nhập tin nhắn, Thẩm Nam Tinh khoác chăn ngồi trong phòng khách tối om, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, tự nhiên lại cảm thấy căng thẳng.

Một lúc lâu sau, tin nhắn của Lâm Gia tới: “Thật ra anh biết trong lòng cậu ấy có người mình thích nhưng cụ thể là ai thì anh không rõ lắm.”

Thẩm Nam Tinh chớp măt: “Ngay cả anh cũng không biết? Vậy hồi cấp ba, anh ấy gần gũi với ai nhất?”

“Anh này, à còn có em nữa.”

Thẩm Nam Tinh thầm nghĩ, tính em làm gì?

Lại hỏi: “Thật sự không có manh mối nào sao? Hiện tại anh em… hình như còn thích cô ấy, hỏi thì anh ấy không chịu nói nên em tìm anh hỏi thăm một chút, để giúp anh ấy… giúp anh ấy dắt tơ hồng.”

Chuyện dắt tơ hồng không hoàn toàn là nói bừa, dù sao lấy tính cách của Dịch Phong Từ hẳn sẽ không chủ động thổ lộ, nếu anh cực kì cực kì thích người kia…

Cậu bằng lòng…

Thẩm Nam Tinh nhìn điện thoại không nhắn nữa, hiện tại cậu vừa khó chịu vừa mâu thuẫn, không biết nếu Tết Âm Lịch năm nào đó Dịch Phong Từ thật sự dẫn một bà xã xinh đẹp và một đứa trẻ đáng yêu về thì liệu cậu có thể thoải mái tặng một bao lì xì hay không?

“tinh” một tiếng, Lâm Gia gửi tới một sticker khiếp sợ, một lát sau là tin nhắn: “Hiện tại vẫn thích? Năm ấy đã đủ lâu rồi, người trong lòng cậu ấy không phải lên cấp ba mới có, anh nhớ cậu ấy từng nói, cậu ấy nhận ra tương đối sớm, đại khái mười bốn mười lăm tuổi đã ý thức được mình thích người kia.”

Mười bốn mười năm tuổi?

Khi ấy còn chưa tốt nghiệp cấp hai nhỉ?

“Đúng rồi, cậu ấy nói bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, xem như thanh mai trúc mã. Còn nói người kia thích đọc sách, thích múa, ước mơ là trở thành một vũ công tự do. Hình như còn từng cứu cậu ấy? Đại khái là khi cậu ấy mới chuyển tới thành phố C, người kia mặc một chiếc váy xinh đẹp nhảy múa rồi nhảy luôn vào lòng cậu ấy.” Lâm Gia cố gắng nhớ lại được không nhiều lắm, nói tiếp: “Nguyên văn hình như là như vậy? Cụ thể thì không nhớ ra. Thật ra hồi học cấp ba, Dịch Phong Từ rất được hoan nghênh, chẳng qua cậu ấy luôn bảo có người trong lòng nên mấy người trong khối thích cậu ấy cũng không theo đuổi nữa.”

Năm phút sau, Lâm Gia lại gửi một tin nhắn đến: “Ngủ rồi à?”

Lại năm phút nữa, “Đêm nay cứ thế đã, anh đi xem bệnh nhân đây, có gì thì nhắn lại sau nhé.”

Đồng hồ trên vách tường quay một vòng lại một vòng, Thẩm Nam Tinh nhìn đi nhìn lại mấy câu Lâm Gia gửi tới, ngay cả hô hấp cũng run rẩy.

Cậu không dám dán thân phận này lên người mình nhưng ngoại trừ cậu thì có ai lớn lên từ nhỏ với Dịch Phong Từ?

Dù sao cũng không thể là Tạ Nguyên Nhất đâu nhỉ? Tạ Nguyên Nhất không biết múa, càng chưa từng mặc váy múa.

“Tách” một tiếng, phòng khách sáng đèn.

Thẩm Nam Tinh nhất thời không thích ứng với ánh đèn chói mắt, giơ tay lên trán che mắt lại.

Dịch Phong Từ không biết ra khỏi phòng ngủ từ khi nào, hiện đang đứng bên cạnh sô pha, nhìn vào điện thoại của cậu.

Trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa cậu và Lâm Gia, trùng hợp thấy được câu dắt tơ hồng kia, cũng vừa vặn nhìn thấy đoạn mặc váy múa.

Thẩm Nam Tinh quên khóa màn hình, ngơ ngẩn nhìn anh.

“Thật sự muốn giúp anh dắt tơ hồng?”

Dịch Phong Từ: “Nếu anh thích Thẩm Nam Tinh, em dự định giúp anh thế nào?”

~Hết chương 28~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi