THAM VỌNG

Hành lang bệnh viện người đến người đi, Lâm tiểu thư đứng trên đôi giày cao gót, dừng ở cửa phòng khám nhìn về phía Thẩm Nam Tinh.

Dịch Phong Từ đang nói chuyện với Thẩm Nam Tinh, ngẫu nhiên nâng mắt đụng phải tầm nhìn của Lâm tiểu thư.

Nét mặt Lâm tiểu thư vốn mang nghi vấn, trong giây lát ánh mắt giao nhau kia, cô lộ ra một nụ cười sâu xa khó dò.

Dịch Phong Từ mặt không cảm xúc đối diện cô hai giây rồi quay lại nhìn Thẩm Nam Tinh bên cạnh bận tới bận lui.

Thẩm Nam Tinh tới chỗ bác sĩ xem bệnh án, thấy trên đó ghi khuỷu tay phải trầy da nhẹ mới hoàn toàn thở phào, hỏi: “Rốt cuộc sao lại ngã thế?”

Dịch Phong Từ tránh nặng tìm nhẹ, cánh tay vận động nhẹ nhàng, đứng lên đáp: “Trượt chân.”

Thẩm Nam Tinh lập tức bày ra vẻ mặt “Bao lớn rồi? Vậy mà để xảy ra sai lầm cấp thấp như thế trong lúc làm việc? Quả nhiên là không biết tự chăm sóc mình.”

Dịch Phong Từ thấy cậu giận, tâm tình lại tốt lên không ít, ánh mắt nhìn về phía Cao Viễn cũng ôn hòa hơn.

Cao Viễn cầm đơn thuốc về, xin lỗi Thẩm Nam Tinh: “Lúc ấy tôi thực sự sợ hãi, vừa xem bức ảnh đồng nghiệp gửi tới đã gọi ngay cho cậu, sợ anh cậu ngã lại xảy ra chuyện gì, không kịp để cậu gặp mặt lần cuối.”

Thẩm Nam Tinh vốn định nói không sao hết, cuối cùng lại nghe thấy lời giải thích như thế, tức giận đến nỗi hai mắt trợn tròn, đoạt lấy đơn thuốc trong tay hắn rồi vọt tới quầy trả phí, lúc gần đi còn cố ý đụng hắn một cái.

Cao Viễn càng vô tội, hỏi Dịch Phong Từ: “Tôi chọc cậu ấy chỗ nào thế?”

Dịch Phong Từ không quan tâm, trong mắt toàn là kệ bây, đứng tại chỗ chờ Thẩm Nam Tinh.

Cao Viễn bên cạnh còn đang lải nhải: “Cậu cũng thật là, tự nhiên muốn thay ca với tôi, cậu không sửa điều hòa mấy năm rồi? Sao đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn ôn lại quá khứ hay gì?”

Dịch Phong Từ vẫn không nói câu nào, ánh mắt dừng tại chỗ Lâm tiểu thư vừa đứng, không biết đang nghĩ cái gì.

Thẩm Nam Tinh đi nộp phí, nhân tiện cảm ơn Lâm tiểu thư.

Lâm Nhược An đi cùng cậu đến sảnh bệnh viện, đứng trước thang máy đi xuống gara, hỏi: “Người vừa mới bị thương kia là anh trai anh à?”

Thẩm Nam Tinh đáp: “Đúng vậy.”

Lâm tiểu thư suy tư gì đó rồi nói: “Nhưng tôi chưa từng nghe nói Thẩm tổng ngoại trừ anh thì không có đứa con nào khác.”

Thẩm Nam Tinh: “Chúng tôi không phải anh em ruột, anh ấy ở nhà tôi từ khi còn nhỏ.”

Lâm tiểu thư gật đầu, hai tay nắm lấy nhau đặt trước người, cười nói: “Nếu anh trai Thẩm tiên sinh không có việc gì, vậy mong anh suy xét lại chuyện tôi nói với anh lúc ở nhà hàng.”

Thẩm Nam Tinh: “Xin lỗi Lâm tiểu thư, quả thật tôi không có dự định cho chuyện đó.”

Lâm Nhược An thấy cậu kiên quyết thì cũng không gượng ép, suy nghĩ chốc lát lại nói: “Một khi đã như vậy, nếu Thẩm tiên sinh không ngại, chúng ta có thể trở thành bạn bè không?”

Thẩm Nam Tinh nhìn cô.

Lâm tiểu thư vươn một tay, cười nói: “Ý tôi là bạn bè bình thường.”

Nếu không liên quan đến tình cảm thì Thẩm Nam Tinh cũng không tránh người ngàn dặm, lễ phép bắt tay Lâm tiểu thư, nói cảm ơn thêm lần nữa rồi xoay người đi lấy thuốc cho Dịch Phong Từ.

Dịch Phong Từ bị thương không nặng, bác sĩ vì tiết kiệm giường bệnh nên không cho anh nhập viện mà bảo anh về nhà nghỉ ngơi, dặn dò trong khoảng thời gian này đừng treo người nữa.

Thẩm Nam Tinh ghi nhớ từng cái một, nghĩ gì đó rồi giao anh trai cho Cao Viễn, bản thân thì đánh xe về nhà cầm vài bộ quần áo, ngắt điện khóa nước rồi lại leo lên chiếc coupe đỏ chạy về phía khu phố cũ nơi Dịch Phong Từ sinh sống.

Cậu dự định sẽ sống ở đây trong khoảng thời gian tới.

Tuy trước đó cậu cũng tới đây không ít lần.

Ở lầu một có cụ ông đang thu gom giấy vụn, lúc Thẩm Nam Tinh đi ngang qua tiện liếc mắt một cái, thấy trên mặt đất có vài vali to xếp chồng lên nhau, mỉm cười chào hỏi.

Cụ ông thấy cậu quen mắt, cũng vui tươi hớn hở đáp lại, nhớ ra thì hỏi: “Cháu có phải bạn của Tiểu Dịch lầu ba không?”

Thẩm Nam Tinh: “Cháu là em trai anh ấy.”

“Ồ ồ, ông bảo mà, ông từng nhìn thấy cháu rồi.”

Dịch Phong Từ còn chờ trên lầu, Thẩm Nam Tinh không định hàn huyên nhiều, đang định vượt qua đống giấy thì nghe thấy cụ ông nói tiếp: “Lầu ba hôm nay có người chuyển tới đó, mấy phòng kia đã lâu không có hơi người, cuối cùng cũng có người tới.”

Thẩm Nam Tinh theo lời nói thoáng liếc lên trên, trùng hợp thấy một người mặc tây trang màu đen, tay ôm laptop đi từ trên xuống.

Người nọ đeo một chiếc kính không gọng, nhìn thấy Thẩm Nam Tinh thì dừng bước, vậy mà im lặng gật đầu với cậu, chủ động nghiêng người nhường đường.

Thẩm Nam Tinh nhất thời bị phép lịch sự này làm trở tay không kịp, vội vàng gật đầu lại, bước lên cầu thang hẹp chỉ đủ một người bước qua tiến lên lầu ba.

Rất hiển nhiên người nọ chính là vị khách mới thuê căn hộ còn lại trên lầu ba.

Thẩm Nam Tinh lùi lại nhìn xuống.

Nếu cậu không nhìn lầm thì bộ tây trang kia hẳn là được đặt làm ở một cửa hàng cao cấp chỉ dành cho hội viên.

Một bộ ít nhất mười mấy vạn.

Mặc trang phục quý giá như thế sao lại thuê nhà ở khu vực kém thế này nhỉ?

Thẩm Nam Tinh vốn còn muốn nghiên cứu nguyên nhân nhưng vừa cúi đầu lại thấy bộ tây trang trên người mình cũng là đặt may ở cửa hàng nọ thì hơi xấu hổ khụ một tiếng.

Được rồi, cậu cũng chẳng có lập trường gì đi tìm tòi động cơ người ta chuyển đến đây rốt cuộc là vì cái gì.

~Hết chương 6~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi