THẦM YÊU: QUẤT SINH HOÀI NAM

Thịnh Hoài Nam nói xong, liền ngẩng đầu nhìn thực đơn trên tường, đúng lúc trông thấy nụ cười gượng gạo của Lạc Chỉ.

Vừa hay ghế bên cạnh Jake còn trống, anh chàng to mồm ban nãy dắt tay cô gái áo hồng ngồi xuống đó, còn xoay người gọi thêm hai cặp đôi khác. Chỉ có Thịnh Hoài Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ, mĩm cười nhìn Lạc Chỉ.

“Trùng hợp thật đấy.” Anh bước lại gần.

Lạc Chỉ bất giác đưa tay sờ mang tai, cúi đầu khẽ nói: “Đúng vậy. Mình đưa em trai và em gái đi chơi.”

“Anh Hai, cậu Năm với cậu Sáu của ký túc xa bọn mình dẫn theo chị dâu và em dâu, lôi cả mình tới đây. Em trai và em gái cậu ngồi đâu thế?”

Lạc Chỉ đưa tay chỉ chỗ cho anh, bỗng phát hiện anh chàng to mồm lúc nay đang nói chuyện với Jake.

Đúng lúc này thì tới lượt cô mua đồ. Thanh toán xong, cô bê khay đồ về chỗ ngồi. Thịnh Hoài Nam mỗi tay cầm một cây kem ốc quế, đi sau cô tới chỗ hai đứatrer rồi đưa cho chúng.

“Kem của hai em đây.”

Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn Lạc Chỉ. Lạc Chỉ khẽ gật đầu. Bọn trẻ nhận lấy kem, ngước nhìn Thịnh Hoài Nam rồi lễ phép gật đầu: “Cảm ơn anh ạ.”

“Không được ăn.” Anh chàng không biết xếp thứ mấy trong ký túc xá nhanh tay cướp lấy cây ốc quế mà Thịnh Hoài Nam đưa cho Jake, “Anh hỏi em tên gì, sao em không trẻ lời? Không nói thì anh không đưa đâu.”

“Jake.” Jake lạnh nhạt đáp lại.

“Nói sớm rồi mà, Jack phải không?” Anh chàng nhếch mép cười, đưa cây kem cho cậu bé.

“Jake.” Jake vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng đó, nhận lấy cây kem rồi quay ngoắt đi, không thèm nhìn anh ta.

“Hả?” Anh chàng lúng túng, còn cô gái đứng sau anh ta cố gượng cười, muốn mở miệng nói gì đó nhưng mãi không lên tiếng.

“J-a-k-e, cậu bé tên Jake.” Lạc Chỉ chia đồ ăn trên đia thành hai phần xong xuôi, đặt trước mặt hai đứa trẻ, “Nó đang dỗi, anh đừng để bụng.” Cô mỉm cười an ủi anh chàng.

“Ai dỗi chứ?”Jake đột ngột ngẩng đầu lên, đỏ mặt trừng mắt nhìn Lạc Chỉ.

“Em.” Lạc Chỉ khẽ nói, nụ cười vụt tắt, nhìn lại cậu bé. Trò đấu mắt này, trẻ con làm sao mà thắng nổi. Vậy nên chưa được mấy giây, cậu bé đã cúi đầu, lẩm bẩm gì đó.

“Ăn cơm đã, đừng làm mình làm mẩy nữa. Lát nữ chị sẽ dẫn em đi chơi trò bóng hơi khổng lồ nổi trên mặt nước mà em thấy lúc nãy.” Lạc Chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé.

Jake vẫn còn làm mình làm mẩy, nhưng rồi cũng vẫn cầm dĩa lên.

Suốt nửa năm nay, Lạc Chỉ vẫn luôn chứng kiến những màn cãi lộn giữa cậu bé với em gái và cô giúp việc người Philippines trong nhà.Nhờ thế mà cô nắm được vô số mẹo vặt, có thể dễ dàng khuất phục cậu bé. Dù sao cách tốt nhất để đối phó với trẻ nhỏ, chính là không rầy rà với chúng.

Thịnh Hoài Nam chen ngang rất đúng lúc.

“Đúng rồi, để mình giới thiệu một chút. Đây là Lạc Chỉ, bạn cấp ba của mình, bây giờ đang học khoa Kinh tế trường chúng ta. Đây là cậu Năm và em dâu, cậu Sáu và em dâu, anh Hai và .. À, chị dâu ra ngoài gọi điện thoại rồi. Tóm lại là ba cặp yêu xa, họ tranh thủ kỳ nghỉ đến Bắc Kinh chơi, cùng nhau tới Hoan Lạc Cốc.””Trùng hợp thật đấy.” Lạc Chỉ mỉm cười.

Hai đứa trẻ ngồi giữa cô và họ. Dù vậy, Lạc Chỉ vẫn biết mấy người họ đang châu đầu vào nhau, cười nhạo cô và Thịnh Hoài Nam. Chỉ cần nhìn thấy nam nữ đọc thân nói chuyện mấy câu, mọi người liền cười cợt, điệu bộ rất mờ ám. Chủ yếu cũng chỉ dể làm nóng bầu không khí và có cái để tán gái mà thôi.

Lạc Chỉ mơ hồ nhận ra ở nhà Jake không được lòng mọi người.

“Sao em trai, em gái cậu lại ở Bác Kinh?” Đột nhiên, Thịnh Hoài Nam đứng ngay sau lưng cô.

“Thực ra mình là gia sư của chúng.”

Thịnh Hoài Nam tò mò hỏi: “Ồ, cậu dạy gì thế?”

“Tiếng Anh, toán, đàn violin, kể chuyện, học thuộc thơ Đường, còn cả thưởng thức show thời trang tủ đồ cá nhân của Tiffany và.. dắt chó đi dạo.” Nói tới cái cuối cùng, bản thân Lạc Chỉ cuungx cam thấy ngượng ngùng.

Anh bật cười, nhìn Lạc Chỉ bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Cô hoang mang dùng khăn giấy lau khoé miệng, chẳng lẽ trên mặt cô dính gì sao?

“Chiều nay chúng ta đi chơi cùng nhau, cậu sẽ không thấy phiền chứ?”

Lạc Chỉ liếc nhìn mấy người ồn ào kia, khẽ cau mày: “E là khó mà chơi chung được.”

“Ý mình là, chỉ có mình đi với ba chị em thôi.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. Thịnh Hoài Nam buông thõng tay, bất lực nói: “Ba cặp đôi, lẻ ra một người, còn đau khổ hơn là mình tưởng tượng.”

Lạc Chỉ cười, đôi mắt cong như đôi nửa vầng trăng. Sau đó cô cúi đầu hỏi Jake: “Chiều nay chúng ta dẫn theo cả anh trai này nữa, được không?”

Khi Jake xoay người nhìn. Thịnh Hoài Nam trưng ra nụ cười hồn nhiên vô tội, khiến người ta như được tắm mát trong gió xuân phơi phới, làm Lạc Chỉ cũng ngây ra nhìn.

Jake không từ chối, lạnh lùng gật đầu nói: “Em không có ý kiến gì.”

Tạm biệt đám người nhiều chuyện đó xong, Thịnh Hoài Nam hai tay đút túi, cười rạng rỡ hỏi Tiffany: “Tiếp theo em muốn đi đâu?”

Tiffany vùi đầu vào tấm bản đồ, một lúc sau, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Chúng ta còn chưa chơi Biệt đội mới bay, lúc nãy nhiều người xếp hàng quá.”

Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn trụ xoay có dây thừng, móc theo rất nhiều ghế nhỏ. Cô thở phào một hơi, “Tốt lắm, trò này người lớn cũng chơi được.”

Nhưng Jake vẫn im lặng từ đầu tới cuối bỗng khăng khăng nói: “Trẻ con quá. Em muốn chơi Xe thần Mặt trời.”

Xe thần Mặt trời? Lạc Chỉ bật cười. Chính là nơi có đĩa bay khổng lồ lắc qua lắc lại giữa không trung, tập trung nhiều tiếng thét kinh khủng nhất.

Tiffany gào lên: “Đừng! Anh ơi, trò đó đáng sợ lắm.”

“Em phiền quá đi. Em chơi trò của em, anh chơi trò của anh.”

Câu nói này vằ thốt ra, bầu không khí dường như đông cứng lại. Tiffany mếu máo, từng giọt nước mắt lã chã tuôn rơi trên gương mặt trẻ con của bé.”Em biết ngay là anh không cần em nữa mà.”

Nói xong, cô bé liền chạy biến đi.

Lại mà gì nữa đây? Tiffany đúng là xứng danh “mít ướt” mà.

Lạc Chỉ lập tức co chân đuổi theo, sau đó ôm Tiffany vào lòng: “Chị hai của tôi ơi, nguôi giận đi nào.”

Tiffany oà khóc, Lạc Chỉ một tay ôm, một tay thò vào ba lô cố gắng lấy khắn giấy ra, khom người cẩn thận lai cho cô bé.

“Anh trai không để ý tới em, vì ở lại với anh trai mà em không theo mẹ đi Mỹ chơi. Anh ấy cứ lờ em đi, nói là mọi người đều thích em, không thích anh ấy, bọn em cười nhạo anh ấy, còn nói anh ấy không phải con đẻ của mẹ...”

Lạc Chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, cô quả thực không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

“Anh trai đánh nhai với bạn học trong lớp, nên nổi nóng ở nhà phải không?”

“Không ạ. Ở nhà anh ấy không vui mới chạy tới lớp trút giận.”

Con bé này dù khóc sướt mướt nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lắm.

“Anh trai còn cãi nhau với chú Thiết Văn, ném hết những quà chú ấy tặng bọn em đi. Chú đối tốt với bọn em như thế, anh lại...”

Lạc Chỉ cẩn thận dỗ dành. Cô chẳng muốn nghe ngóng bất cứ chuyện gì, nhưng não không nghe lời, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng. Liệu có phải mẹ bon trẻ sắp tái hôn, thế nên cậu bé này mới nổi cáu vô cớ?

Chú Thiết Văn...Cô nhớ album ảnh mà Tiffany cho cô xem hầu như toàn là ảnh gia đình ba người hạnh phúc, vui vẻ ở khắp nơi trên thế giới. Duy chỉ có một bức ảnh lưu niệm cụp mẹ cô bé và một người đàn ông trẻ tuổi bên bờ biển, bức ảnh đó khiến Lạc Chỉ khó mà quên được. Bởi khi xem ảnh, trong đầu cô chỉ nghĩ đến bốn chữ: Trai tài gái sắc.

Họ không hề thân mật với nhau, chỉ đứng sóng đôi mà thôi. Chiếc áo sơ mi màu tro đậm của người đàn ông tuấn tú kia bị gió biển thổi, hằn lên những nếp nhăn. Mẹ Tiffany để tóc ngắn, trông rất thanh thoát, đứng tựa vào lan can, góc váy trắng tung bay, cả người chìm trong ánh tà dương, đẹp không sao tả xiết, giống như không phải người phàm trần vậy.

Lúc trước mẹ Tiffany đã nói thẳng với cô, cô ấy đã ly hôn, một mình nuôi nấng hai đứa trẻ.

“Tiffany đã từng nói rất nhiều, lúc nào cũng luôn mồm luôn miệng. Có lẽ con bé cũng thông mình, nhưng phần lớn sự thông mình đó giống khôn vặt nhiều hơn. Còn về Jake, cô có lỗi với thằng bé. Trong nhà toàn phụ nữ, cô cũng không có nhiều thời gian chăm nó, ít khi dạy bào nó điều gì, thế nên tính cách thằng bé hơi giống Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, lúc đi học cũng chỉ thích chơi với con gái. Cô vốn định tìm một gia sư nam, nhưng quanh năm cô không ở nhà, cháu cũng biết đấy, làm vậy dù sao cúng không tiện lắm. Cô hy vọng cháu không nuông chiều nó, mà hãy giảng giải lý lẽ cho nó nhiều hơn, để nó trở nên nam tính hơn. Thực ra khi ở Mỹ, cô có một người bạn thân đã từng muốn thay đổi thằng bé, thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại.”

Lạc Chỉ nhớ lại những lời mẹ Tiffany nói với cô. Người bạn thân ở Mỹ kia chính là chú Thiết Văn sao?

Nhưng về chuyện “Giả Bảo Ngọc”, Lạc Chỉ hoàn toàn đồng tình. Jake từng ầm ĩ đời cô kể chuyện cho nghe, cô vốn muốn kể chuyện nào đáng sợ một chút đẻ doạ cậu bé.”Một vệt sáng bỗng loé lên trong rừng. Marianne cẩn thận bước qua đó, đột nhiên nhìn thấy...”

“Cái gì?” Tiffany rụt cổ, không dám nghe nữa.

“Chắc đó là tiên nữ!” Jake phấn khính reo lên.

Tiên nữ... Bạn nhỏ Jake là fan của búp bê Barbie, năm nay mới mười một tuổi thôi. Một câu của cậu nhóc đã làm cô cứng họng.

Lạc Chỉ đăm chiêu nhìn Tiffany. Cô biết vấn đề không phải ở cô bé này, cho nên không an ủi mà chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô bé, để mặc nó oán trách. Dù sao tính cách cô bé là vậy, sau cơn mưa trời lại sáng, khóc xong rồi thì sẽ không sao.

Lạc Chỉ không sốt sắng tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành. Chuyện của chủ nhà , “bảo mẫu” như cô biết càng ít càng tốt.

Cô ngoảnh đầu lại nhìn, Thịnh Hoài Nam đang khom người nói chuyện với Jake.

Dường như Lạc Chỉ vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được sự thật quan trọng là cô đang ở riêng với anh, hơn nữa còn ở trong công viên giải trí tình yêu vạn năng này.

Họ đã gặp nhau như thế đấy. Bắc Kinh đông đúc là vậy, cô lại gặp anh ở đây. Cô vốn không phải người may mắn đến thế.

Thế giới trước mắt Lạc Chỉ khẽ chao động.

Ánh nắng chiều thu êm ả phủ lên thân mình. Có một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu ngả vào lòng Lạc Chỉ, còn cô lại đang ngắm nhìn Thịnh Hoài Nam ở phía xa xa. Anh vẫn đang nhẫn nại khuyên nhủ một cậu bé cứng đầu, nét cười rạng ngời phấp phới trong đôi mắt, lung linh dịu dàng.

Họ rất giống, rất giống một đôi vợ chồng trẻ đang hoà giải tranh cãi giữa các con. Khung cảnh này, trước giờ cô chưa từng dám mơ đến.

Không biết cô đã ngẩn người ngắm anh bao lâu, hai tai như có lửa đốt, không cần soi gương cũng biết là màu gì.

Cô hiếm khi đỏ mặt, nhưng lúc ngượng ngùng thì hai tai đỏ ửng lên trước.

“Lạc Chỉ, thế này đi, cậu đưa hai anh em đi chơi Biệt đội mối bay trước, mình xếp hàng trò Xe thần mặt trời cho Jake. Chắc xếp hàng cũng mất nửa tiếng, mọi người xem có trò gì vui cứ chơi hết đi rồi đến tìm mình sau cũng được. Liên lạc qua điện thoại nhé.”

Anh bước tới nói với Lạc Chỉ. Nét cười rạng ngời và tinh nghịch còn chưa tan trên khuôn mặt điển trai ấy, giống như đang trêu trọc vẻ quẫn bách ban nãy của cô.

Dứt lời anh liền cúi đầu hỏi Jake: “Được không?”

KJake ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy đi xin lỗi em gái đi.”

Jake lại có vẻ xấu hổ và ngượng nghịu như lúc đầu. Thịnh Hoài Nam năm lần bảy lượt động viên, cậu bé mới tiến lại gần Tiffany và nói với cô bé: “Đừng khóc nữa. Anh sai rồi.”

“Cậu nói gì với thằng bé thế?” Lạc Chỉ nghiêng đầu hỏi Thịnh hoài Nam.

“Bí mật của đàn ông bọn mình, đúng không?” Anh cúi đầu, mỉm cười với Jake, dáng vẻ thực kỳ quái.

“Làm phiền cậu rồi.” Cô có chút áy náy.

“Đừng khách sáo, mau đi chơi biệt đội mối bay đi. Mình xếp hàng đây.”

Lạc Chỉ tay trái dắt Tiffany, tay phải dắt Jake, bước được mấy bước, lại do dự ngoảnh đầu lại nhìn. Dáng Thịnh Hoài Nam rất nổi bật, giữa biển người vâny có thể nhận ra anh.

Thịnh Hoài Nam cũng đọt ngột ngoảnh lại, đối diện với ánh mắt của cô.

Đầu Lạc Chỉ chợt hỗn loạn. Cô thoáng bối rối, vội gửi cho anh một ánh mắt kèm theo nụ cười khẽ khàng, rồi xoay người, vội vã bước về phía trước.

Anh chưa bao giờ quay đầu lại. Ba năm cấp ba cô đuổi theo từng bước chân anh, anh chưa từng vô cớ ngoảnh lại như thế.

“Juno, chị thích anh trai nhớn à?” Tiffany còn chưa lau khô nước mắt đã bắt đầu giở thói bà tám, nhìn cô một cách lén lút.

Lạc Chỉ không mắng cô bé nhiều chuyện, chỉ ngơ ngẩn hỏi: “Hả? Rõ đến thế cơ à?”

“Tay chị ra mồ hôi kìa.” Tiffany cười gian.

Jake đứng bên cạnh hai người, thở dài, nhìn họ với ánh mắt coi thường.

“Con gái đúng là nhạt nhẽo.”

-Hết

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi