THẦN ẨN

Cổng trời dưới Cửu Thiên mở ra, thành Trường An hiện ra, là viên ngọc của triều đại đương đại.

Thành phố dưới mây phồn hoa náo nhiệt, A Âm chưa từng tới Nhân gian, ngửa cổ nhìn xuống dưới vẻ mặt khao khát.

"A Tấn, đây là đâu? Thật náo nhiệt!"

"Trường An." Cổ Tấn nhìn nàng, thấy A Âm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, đáy mắt hiện lên ý cười, "Nghe mấy vị tiên hữu nói, bọn hắn đi ngang qua Trường An, trong thành tổ chức lễ hội đèn lồng, nên đưa muội đến xem."

A Âm nghe xong mắt sáng lên: "Ta có thể đến Nhân gian chơi?"

A Âm sinh ra tại cấm cốc Đại Trạch Sơn, đi theo Cổ Tấn đi Tiên Yêu lưỡng giới, còn Nhân giới chỉ xem qua trong thoại bản của Thanh Y.

Đối với độ tuổi của cô nương này của nàng, Tiên giới buồn tẻ vô vị, chẳng là gì so với Nhân gian muôn màu muôn vẻ. Dù là Yến Sảng đã sống mấy ngàn tuổi, cũng không nhịn được nhìn Trường An dưới những đám mây.

"Đương nhiên có thể, Tiên giới tuy có lệnh không được quấy nhiễu Nhân gian, chúng ta lặng lẽ đi lặng lẽ về." Cổ Tấn nhìn A Âm cùng Yến Sảng căn dặn: "Đợi lát nữa vào thành, các ngươi đừng tùy tiện sử dụng tiên pháp..."

Hắn lời còn chưa dứt, túi Càn Khôn rung động, A Cửu từ nhảy từ trong ra, đứng trên mây nhìn xuống: "Thật náo nhiệt." Hắn nói li3m li3m môi, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm, "Máu của tiểu oa nhi thế gian không biết uống được hay không."

Cổ Tấn trở nên đau đầu, cảnh cáo nói: "A Cửu, thành Trường An có đế quân thủ hộ, không được làm bậy."

"Ngươi là trưởng lão Đại Trạch Sơn, cái này là cuốn sách tự bày ra trước mặt ta, ta là Yêu tộc, sao phải nghe ngươi." A Cửu hừ một tiếng, khoanh tay đứng sang một bên, rõ ràng không muốn nghe lời Cổ Tấn.

Thấy hai người giương cung bạt kiếm, một lời không hợp, bộ dáng định ra tay đánh nhau, A Âm vội vàng chen giữa hai người, cười tủm tỉm nói: "A Tấn, đừng nghe A Cửu nói bậy, đại sư huynh nuôi dưỡng một tổ thỏ con ở phía sau núi hắn đều không nỡ ăn, mỗi ngày còn đi vào bếp ăn trộm cà rốt cho chúng! Hắn sẽ không ăn những đứa trẻ ở Nhân gian."

Hồ ly không ăn thỏ? Quả thực là chuyện lạ!

Cổ Tấn đáy mắt kinh ngạc không thể che giấu được.

A Cửu khoác lác bị vạch trần, thẹn quá hoá giận, thiếu niên tuấn tú khuôn mặt ửng đỏ, tràn đầy mê hoặc. Yến Sảng ở Ưng tộc nhìn thấy thiếu niên thô kệch đã quen, thoạt nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc này, quả thực nhịn không được nhìn mấy lần.

"Được rồi, tóm lại đợi lát nữa vào thành mọi người chú ý cẩn thận, đừng dùng linh lực linh tinh, hù dọa phàm nhân." Cổ Tấn ho khan một cái, xem như giải vây cho con hồ ly kia, hắn niệm tiên quyết, biến thành bộ dáng công tử nhân gian tuấn tú.

A Âm nghĩ nghĩ về thoại bản nhân gian mà Thanh Y cho nàng xem, cởi búi tóc trên đầu, hóa tiên váy đi, biến ra một bộ váy dài tay rộng màu đỏ.

Mái tóc đen suôn dài như thác nước, rủ trên y phục màu đỏ, nổi bật lên thiếu nữ da thịt như tuyết, khí chất lan hoa.

Cổ Tấn ngẩng đầu nhìn A Âm, sững sờ một hồi, hồi lâu cũng không định thần lại.

A Cửu đang đối mặt với A Âm tròn mắt nhìn, một bên Yến Sảng nhìn trái nhìn phải, một bàn tay đập vào vai A Cửu, cười tủm tỉm nói: "Hồ ly, nhanh thu nước miếng của ngươi lại, còn lề mề không đi, hội đèn lồng kết thúc, còn nhìn cái rắm."

Cái vỗ tay này của Yến Sảng dùng mười thành khí lực, A Cửu bị nàng đập một cái lảo đảo, hắn đang muốn nổi khùng, Cổ Tấn ở bên đã lên tiếng.

"Nhiều người nhiều miệng, để tránh bị phàm nhân phát giác thân phận, chúng ta vẫn là tản ra thì tốt hơn. Yến Sảng, ngươi cùng A Cửu đi thành tây, ta đưa A Âm đi đông thành, giờ Hợi ở gặp nhau ở cửa thành."

Nói xong, không đợi hai người phản ứng, hắn trực tiếp nắm tay A Âm hướng dưới thành bay đi, biến mất không còn tăm hơi.

Nhiều người nhiều miệng? Phát giác thân phận? Ngươi kiếm lý do có thể để ý một chút không? Yến Sảng một mặt im lặng, thấy bộ dáng tức điên của hồ ly bên cạnh, nàng càng trêu chọc: "Đừng nhìn, người ta một lòng thích sư huynh chính trực của người ta, không phải hồ ly tinh nhà ngươi."

Hồng Dịch bỗng nhiên quay đầu, tức giận nói: "Xuẩn điêu, ngươi nói bậy bạ gì đó!"

"Ồ, người này không thích nghe lời nói thật." Yến Sảng nhún vai, "Dọa ta chạy, ai cùng ngươi đi dạo thành Trường An."

"Ai muốn cùng ngươi đi dạo, lão tử muốn rửa máu Trường An, uống máu tiểu hài tử..." Hắn chưa gào thét xong, Yến Sảng đã tiến đến trước mặt hắn, hai người cách chỉ cách nhau nửa ngón tay cái, hồ ly nhìn vào đôi mắt kim sắc lại thấy vô cùng đơn thuần và đẹp đẽ.

A Cửu đã lớn như vậy, còn chưa hề bị người khác nhìn chằm chằm, sửng sốt một chút. Đôi mắt kim sắc nhìn hắn chớp chớp, một cảm giác ấm áp nhanh chóng xẹt qua.

"Hồ ly, không ai nói cho ngươi biết sao?"

"Nói cho ta biết cái gì?" Hồ ly ngập ngừng hỏi.

"Ngươi lúc nói láo, lỗ tai luôn dựng thẳng đứng." Yến Sảng nói xong, búng lỗ tai thanh niên áo trắng, cao giọng cười to, lôi con hồ ly hôm nay không biết thẹn quá hoá giận bao nhiêu lần hướng thành Trường An mà đi.

"Đi thôi, nếu còn trì hoãn, hội đèn lồ ng thật sẽ kết thúc. Ta nhiều năm không tới nhân gian, ngươi coi như là thương xót, đi cùng ta đi!"

"Hừ!"

Trong đám mây truyền đến tiếng hừ kiêu căng của thiếu niên, nhưng đến cùng không có đẩy Ưng tộc công chúa ra.

Trong thành Trường An, rực rỡ ánh đèn, người đi đường như dệt vải.

Cổ Tấn cùng A Âm bất ngờ đáp xuống thành, A Âm bị phồn hoa Nhân gian ở kinh thành hấp dẫn, trong đám người nhảy nhảy nhót nhót, căn bản không dừng được.

Cổ Tấn đi sau lưng nàng, có chút trầm mặc khác thường. Hắn nhìn A Âm cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại rối bời.

Cổ Tấn cúi đầu, nhìn thoáng qua tay mình. Vừa rồi không một chút do dự lôi A Âm đi, hơi ấm vẫn còn sót lại trên đầu ngón tay. Ngày bình thường vẫn nắm nhưng hôm nay lại có cảm giác khác lạ.

Hắn không muốn A Cửu nhìn chằm chằm A Âm như vậy, mới lôi nàng bay đi...

Cổ Tấn bỗng nhiên vắt chéo tay sau lưng, như thể mình không nên nghĩ nhiều nữa.

Hoang đường, hoang đường, bé con do một tay hắn nuôi lớn, hắn đang suy nghĩ gì vậy?

"A Tấn, A Tấn, kẹo hồ lô, kẹo hồ lô!" Giọng nói hồn nhiên vui vẻ của A Âm vang lên từ phía trước.

Cổ Tấn ngẩng đầu, trông thấy A Âm đang vẫy tay với hắn.

"Bên này bên này!"

Trước mặt A Âm là một thiếu niên, hắn giơ một bó kẹo hồ lô đỏ tươi, người thiếu niên trông có vẻ xấu hổ, A Âm lại vui vẻ hét lên.

Hắn gạt bỏ suy nghĩ lung tung cùng phỏng đoán ngớ ngẩn trong lòng, vội vàng tiến tới.

"Chuyện gì vậy?"

A Âm thì thào: "A Tấn, ta không mang bạc." Nàng mở tay ra, trong tay có mấy chai tiên lộ cùng tiên hoàn, ra vẻ ủy khuất, "Ta vừa dùng tiên lộ cùng tiên hoàn đổi với hắn, nhưng hắn không chịu."

Thiếu niên bán kẹo hồ lô có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu cô nương nào duyên giáng và dễ thương như vậy, nếu không phải thực sự cần phụ thuộc vào công việc kinh doanh này để phụng dưỡng cha già mẹ già, hắn đã sớm đem kẹo hồ lô tặng cho cô nương này, lúc này lúng túng xoa xoa tay, mặt mày luống cuống.

Cổ Tấn sững sờ, lúc này mới nhớ hai người vội đi, vàng bạc không có mang. Thấy A Âm chờ đợi, Cổ Tấn từ trong ngực móc ra một miếng ngọc bội đưa cho thiếu niên, cười nói: "Tiểu ca, ta cùng sư muội đi vội vàng, quên mang bạc, dùng miếng ngọc bội này đổi lấy một cây kẹo hồ lô, thế nào?"

Vào ngày sinh nhật của hắn những năm này, Đại Trạch Sơn hai vị sư huynh tặng ngọc bội đếm không hết, hắn nảy thành thói quen cầm theo vài miếng.

Thiếu niên chất phác liên tục khoát tay: "Công tử, không cần không cần, một cây kẹo hồ lô giá trị không đáng nhiều tiền như vậy."

Hai người mặc áo gấm ngọc bào, dung mạo tuấn tú, thoạt nhìn là con của gia tộc lớn. Miếng ngọc kia ánh sáng trong vắt, hẳn là thượng hạng.

"Không sao." Cổ Tấn nói xong ném ngọc bội vào tay cậu bé, rút đi một cây kẹo hồ lô đưa cho A Âm, quay người rời đi.

Đợi thiếu niên luống cuống tay chân tiếp nhận ngọc bội ngẩng đầu lên, sư huynh muội tuấn tú xuất trần kia đã sớm đi mất. Hắn sững sờ hồi lâu, dụi dụi con mắt, nếu không phải ngọc bội trong tay, còn tưởng rằng vừa rồi là một giấc mộng.

"Ngon vậy sao?" Cổ Tấn nghe âm thanh A Âm chép miệng cắn kẹo hồ lô thực sự quá thèm, nhịn không được mà hỏi.

A Âm liên tục gật đầu, cẩn thận cắn thêm một miếng: "Ăn ngon ăn ngon, còn ngọt hơn Túy Ngọc Lộ của Đại Trạch Sơn, khó trách Thanh Y suốt ngày nhắc tới, chờ mai về núi muội sẽ khoe khoang với hắn." A Âm nhảy nhảy nhót nhót cười đến không mở mắt, vung vẩy kẹo hồ lô bên cạnh Cổ Tấn.

Cổ Tấn buồn cười nhìn nàng làm trò thú vị, đáy lòng vô cùng bình yên và ấm áp.

Đúng vào lúc này, phía trước mấy đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm chạy qua mang theo cung kiếm bằng gỗ, thanh kiếm gỗ trong tay một đứa nhỏ rơi ra, trúng vào con ngựa đang kéo xe bên cạnh.

Con ngựa bị kinh sợ, hí dài một tiếng, giơ chân lên hướng về phía A Âm, chuẩn bị giẫm lên người nàng. A Âm quay lưng về phía xe ngựa, căn bản không nhìn thấy cảnh tượng này.

Cổ Tấn đáy lòng hoảng sợ, tim đập dữ dội, hắn đột nhiên chạy về hướng A Âm, đồng thời vung ra một đạo tiên lực, đánh thẳng vào con ngựa đang hung hăng.

A Âm đang giơ kẹo hồ lô, chỉ sau lưng tiếng ngựa vang lên, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Cổ Tấn ôm chặt trong ngực.

Con ngựa bị trúng một đạo tiên lực, ngã xuống đất thở hổn hển. Dân chúng bên cạnh sợ hãi chạy toán loạn.

Thanh niên lồ ng ngực ấm áp mà khoan hậu, nhịp tim còn nhanh hơn gấp mấy lần so với bản thân mình còn đang sợ hãi. A Âm bị bao bọc trong hơi ấm này, không nỡ cử động, cho đến khi bàn tay cầm kẹo trở nên đau nhức, mới miễn cưỡng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Nàng dùng cái tay còn trống kia vỗ vai Cổ Tấn, nhỏ giọng thì thầm: "A Tấn." Thấy thanh niên không nhúc nhích, vội vàng nói thêm một câu, "Ta không sao."

Cổ Tấn giống như là bị câu nói này giải trừ lời nguyền, hắn mới ngẩn ngơ buông A Âm ra.

A Âm vội vàng khua tay múa chân trên mặt đất: "Thật sự là không có làm sao."

"A Âm..." Hồi lâu, giọng nói hơi khàn của Cổ Tấn vang lên mà không hề báo trước.

"Hả?" A Âm sững sờ, hơi nhướng mắt, đập vào con ngươi đen như mực của Cổ Tấn.

"Đừng để bị thương thêm lần nữa, mặc kệ là khi nào, vì ai, đều không để bị thương nữa."

Mãi mãi, đừng để bị thương trước mặt ta.

Vì cái gì mà sau khi biết được sự thật lừa dối của Hoa Thù, hắn không hề đau lòng ngoại trừ tức giận, vì cái gì mà cầu thân không thành hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, vì cái gì mà hắn lại cảm thấy vui sướng khi thấy A Âm từ ngàn dặm xa xôi mà tới.

Giọng Cổ Tấn trầm xuống, còn nhiều lời chưa nói hết, nhưng hắn biết có điều gì đó khác thường chui ra từ cái kén của chính mình mà hắn chưa từng nhận ra.

Hắn không có cách nào ngăn cản, càng không biết khi nào nảy sinh. Nhưng hắn không ngốc, hắn biết là chuyện gì xảy ra.

Hắn yên lặng nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt còn nguyên vẹn, màu áo đỏ tươi đung đưa trên người nàng, cho dù ngây ngô nhưng lại rộ vẻ tao nhã xuất trần.

Thật may mắn, Cổ Tấn trong lòng thở dài, may mắn là mình nhặt được nàng, không bỏ qua bất kì năm tháng trưởng thành nào của nàng.

A Âm, cả đời này của ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.

Dù ta hiểu ra quá muộn, nhưng cũng may, không quá trễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi