THẦN ẨN

"Hắn muốn cứu Phượng Ẩn về, cũng muốn bảo vệ con Thủy Ngưng thú kia, nào có chuyện tốt như vậy? Người sống một đời, vốn phải có điều lựa chọn."

Trước Vô Song Điện, một làn sương mù từ từ hiện lên. Ngao Ca nói với bóng người hư ảo trong làn sương.

Người trong làn sương lông mày thanh tú, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, chính là Tu Ngôn, hắn thở dài.

"Đã biết như thế, ngươi sớm không lựa chọn để cho ta biến mất, phí nhiều tâm tư như vậy làm gì?"

"Ngươi có đường sống, tại sao ta phải lựa chọn để cho ngươi chết?" Ngao Ca không vui, "Con Thủy Ngưng thú kia dâng lên một nửa linh lực, cũng chẳng qua chỉ là nửa cái mạng mà thôi. Năm đó Bích Ba nếu không phải trời sinh Thần thú, nội đan cùng linh lực không cách nào cùng ngươi tương dung, ta đã sớm bắt nó đem tới cho ngươi làm thuốc, há sẽ bỏ mặc nó ở nơi đó bên cạnh con Yêu Long kia sống thoải mái."

"Ngao Ca!" Tu Ngôn nhíu mày, bất lực nói, "Mấy vạn năm này ngươi đã làm đủ rồi, ta đã sớm nên biến mất. Nếu không phải vì ta, ngươi làm sao lại mất đi thần tịch, làm sao lại vĩnh viễn lưu lại cái Quỷ giới vĩnh viễn không ban ngày này..."

"Không có cái gì là đủ hay không. Trừ khi ta chết, trừ khi Quỷ giới trong tay ta kết thúc." Ngao Ca đứng dậy, không nhìn gương mặt trong làn sương kia nữa, "Nếu không, ta sống, nhất định sẽ làm cho ngươi sống."

Quỷ Vương thâm trầm lạnh lùng đi vào sâu trong Quỷ Cung, khi hắn rời đi, bóng người trong làn sương chậm rãi tiêu tán, để lại một đại sảnh đầy ánh trăng và những tiếng thở dài.

Bên ngoài Chung Linh Cung.

A Âm kéo Cổ Tấn đang im lặng suốt chặng đường: "A Tấn." Nàng dừng một chút mới nói: "Dùng một nửa linh lực của ta đổi ba phách của Phượng Ẩn đi."

Cổ Tấn cau mày, giận dữ nói: "Cẩu thả, ta đã sớm nói với ngươi, ngươi không phải Bích Ba, linh lực của ngươi chính là thọ nguyên của ngươi, một nửa linh lực chính là nửa cái mạng của ngươi, ngươi biết hay không?"

A Cửu một bên nghe nói như thế nháy mắt xù lông: "Cái gì? A Âm linh lực của ngươi chính là thọ nguyên của ngươi, sao có thể dùng thọ nguyên của ngươi đổi hồn phách con Phượng Hoàng kia? Đi đi đi, chúng ta mau mau đi."

Hắn la hét, định nắm lấy A Âm rời khỏi Quỷ giới, lại bị ánh mắt của A Âm ngăn lại.

"Ta biết." A Âm nhìn về phía Cổ Tấn, nghiêm túc nói: "Ta biết linh lực chính là thọ nguyên của ta. Thế nhưng Quỷ Vương trừ linh lực của ta, căn bản không cần những vật khác, chúng ta cũng không thể đợi đến khi ngươi tu luyện tới Bán Thần mới quay trở lại Chung Linh Cung, nếu như ngươi thành Thần còn cần hàng ngàn hàng vạn năm, còn Phượng Ẩn phải làm sao?"

Phượng Ẩn ngủ say tại Ngô Đồng Đảo là nỗi áy náy muôn thuở trong lòng Cổ Tấn, nếu không hắn cũng sẽ không mấy lần vào sinh ra tử tìm kiếm linh hồn của nàng rải rác trong Tam giới.

Cổ Tấn mím môi thành một đường, hắn đưa tay gạt túm tóc đang lòa xòa trên cổ A Âm ra sau tai.

"Ta thẹn với Phượng Ẩn, nhưng A Âm, ngươi đối ta quan trọng hơn, ta không thể để cho ngươi vì ta mất đi thọ nguyên. Đừng nói một nửa, một ngày đều không được."

A Âm lời muốn nói lập tức bị ngẹn lại bên trong.

Cổ Tấn một lần nữa nắm chặt tay A Âm, ánh mắt kiên định như lúc ban đầu: "Đi thôi, chúng ta về núi."

A Âm bị Cổ Tấn nắm tay đi về hướng hư cảnh Quỷ giới, nàng kinh ngạc nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, thần sắc dịu dàng, đáy mắt hiện lên vẻ ấm áp.

A Cửu nhìn bọn hắn tình chàng ý thiếp, sa sút tinh thần đá cục đá dưới đất, hiển nhiên là một bộ dạng chán nản.

Đi qua phố Trường An, lập tức tới ngay lối ra hư cảnh. A Âm đột nhiên dừng bước, kéo tay Cổ Tấn.

Cổ Tấn dừng lại: "Làm sao vậy?" Hắn cau mày, "Đừng nghĩ nữa, ta sẽ không để cho ngươi dùng mạng đi đổi Phượng Ẩn."

A Âm cười lên, khóe miệng ngoắc ngoắc: "Ta không có đần như vậy, hai vị sư huynh đức cao vọng trọng, có lẽ bọn họ có biện pháp." Nàng từ trong ngực móc ra một tấm lá vàng tử, ngẩng đầu nhìn phố Trường An, lôi kéo tay áo của hắn lắc lắc, con mắt chớp chớp, "A Tấn, ta còn muốn ăn kẹo hồ lô."

Cổ Tấn dở khóc dở cười, trên mặt hoài nghi.

A Âm vội vàng nói: "A Cửu còn ở đây này, ta sẽ không đi đâu."

Cổ Tấn liếc nhìn con cáo đang chán nản bên cạnh, nghĩ thầm con hồ ly này mặc dù chướng mắt, nhưng thời điểm then chốt coi như vẫn có tác dụng.

"Ngươi thật sẽ không đi?"

A Âm gật như gà con mổ thóc, cười đến vô tâm: "Thật thật, ta thật ngốc, dù sao tiểu Phượng Hoàng cũng hôn mê nhiều năm như vậy, ta gấp gáp nhất thời cũng vô dụng thôi."

Cổ Tấn gật đầu: "Vậy ngươi chờ chút, ta lập tức quay lại." Hắn đẩy vàng lá trong tay A Âm ra và chỉ: "Không có vàng lá, cũng có thể mua kẹo hồ lô. Yến Sảng quen nói nhảm, ngươi đừng nghe nàng."

Còn chưa chờ A Âm kịp phản ứng, Cổ Tấn móc từ trong ngực ra một khối ngọc bội, tùy tiện đi vào trong phố Trường An.

Đợi Cổ Tấn đi xa, hai người ngồi trên tảng đá ven đường nghỉ ngơi chốc lát.

A Cửu một mực bên cạnh trêu chọc, A Âm ngồi cạnh câu được câu không cùng trò chuyện, đột nhiên con mắt đảo lòng vòng, đẩy A Cửu sang một bên: "A Cửu, A Tấn sợ một lúc nữa mới quay lại, chúng ta đi Hoàng Tuyền Lộ bên ngoài hư cảnh nhìn khối Tam Sinh Thạch kia đi, ta quên cầu nguyện rồi."

Nghe A Âm muốn đi xem Tam Sinh Thạch, Cổ Tấn phiền phúc lại không ở đây, A Cửu lập tức mặt mày rạng rỡ, lập tức đứng dậy: "Được, tên ngốc kia cũng không biết lúc nào mới trở về, chúng ta đi trước chơi đã."

A Âm cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy cùng A Cửu đi hướng hư cảnh, nào biết bước được mấy bước, một cỗ tiên lực chấn động tản ra xung quanh hai người, như một bức màn nhốt hai người tại một chỗ.

A Cửu sững sờ, vung yêu lực lên, tiên chướng lù lù bất động, y nguyên chắn trước mặt hai người, không cần đoán liền biết là do ai bày ra. A Cửu sắc mặt khó chịu, khẽ nói: "Vẽ vời lắm chuyện, ta ở đây canh giữ, còn làm mất của ngươi không bằng, hắn rõ ràng là xem thường ta."

A Âm hiển nhiên đoán trước được sự xuất hiện của tiên chướng, nàng mắt nheo lại, lộ ra một vẻ hiểu rõ cùng giảo hoạt.

A Tấn quả nhiên không yên lòng, sợ nàng sẽ một mình đi Chung Linh Cung, cho dù A Cửu canh giữ ở chỗ này, hắn cũng lặng lẽ bày ra tiên chướng. Thấy Cổ Tấn phòng bị đến giọt nước không lọt, A Âm thật không biết nên vui hay nên cười khổ.

A Cửu cảm thấy mình bị khinh thường, tức giận đến mức xuất Tịch Diệt Luân định chém vỡ tiên chướng, A Âm vội vàng ngăn cản. Lúc này phía sau hai người truyền đến một âm thanh ồn ào, hai người quay đầu đi xem, liền cảm thấy sửng sốt.

Đầu phố Trường An nhìn thấy một Tiên quân áo trắng mặt mũi tràn đầy lạnh lùng, ngự kiếm bay đến, tiên lực cường đại khiến một nhóm Quỷ quân nhốn nháo trên đường tránh không kịp, nếu không phải Tiên quân áo trắng kia trên tay còn cầm năm sáu cây kẹo đường hồ lô, nhìn biểu cảm của hắn, còn tưởng rằng muốn đi đánh giặc ngoài sa trường.

Một màn này thật sự quá vui vẻ, A Cửu và A Âm hai mặt nhìn nhau, nhịn cười thật sự khó khăn.

Từ xa trông thấy A Âm còn bên trong tiên chướng, Cổ Tấn ngự kiếm chạy về, rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm, hắn đáp xuống trước mặt hai người, hoàn toàn không để ý tới sự bối rối của mình, thu hồi tiên chướng, giọng nói hơi hạ xuống: "Không phải hứa với ra không đi đâu sao? Ra ngoài tiên chướng làm cái gì?"

"Cổ Tấn, ta đã nói sẽ ở bên cạnh A Âm, sẽ không có chuyện gì, chúng ta định đi xem Tam Sinh Thạch, ngươi cũng quản sao?" A Cửu sợ thiên hạ chưa loạn, ở bên cạnh gào lên: "Còn cần đem tiên chướng giam chúng ta ở trong, ta cùng A Âm cũng không phải phạm nhân, tiên nhân các ngươi quả nhiên không thể tin tưởng được ai!"

Cổ Tấn cau mày, thấy A Âm mím môi không nói, rõ là không vui vì đã nhốt nàng trong tiên chướng. Cổ Tấn biết con thú nhỏ của mình xưa nay tính tình cao ngạo, nhất thời có chút luống cuống, đem kẹo hồ lô đưa tới trước mặt A Âm, ấp úng nói: "Ta vừa mua, đây, của ngươi đây."

Vẻ mặt A Âm dịu đi đôi chút, cầm lấy kẹo hồ lô, cắn một cái, hất đầu hướng hư cảnh mà đi.

"Đi thôi, đi thôi, suốt ngày lo lắng vớ vẩn."

Cổ Tấn tự biết đuối lý, đành phải nghe A Âm oán trách cùng A Cửu líu lo không ngừng chế giễu, trầm mặc đi theo sau hai người ra khỏi Quỷ giới.

Cửa vào Quỷ giới, bên ngoài Địa Cung. Ba người vừa mới thấy lại ánh mặt trời, liền nhìn thấy Yến Sảng ngồi xổm ở ngoài Địa Cung gặm tiên quả.

Thấy ba người đi ra, Yến Sảng nhếch miệng cười một tiếng, tiện tay vứt cho A Âm một quả. A Âm luống cuống tay chân bắt được, có qua có lại ném cho một viên kẹo hồ lô.

"Ồ, xem ra Quỷ giới cơm nước không tệ, còn có kẹo hồ lô để ăn." Yến Sảng cắn một quả mận vào bụng, vẻ mặt chua xót.

"Yến Sảng, sao ngươi đã trở lại rồi? Bên trong Vô Cực Động thế nào? Có tìm thấy manh mối tộc nhân mất tích chưa?"

Yến Sảng lắc đầu, bất lực nói: "Cha ta mang theo tổn thương tự mình đến, cùng Lan Phong Thượng quân, Khổng Tước Vương cùng tiến vào Vô Cực động. Trong động dù lớn, lại chỉ là động băng toàn bột phấn, đừng nói manh mối, ngay cả hơi thở của vật sống đều không có."

Dù muốn dù không, trăm năm trước khí tức của Ưng tộc nhị trưởng lão lưu lại bên ngoài Vô Cực Động, bây giờ đi kiểm tra, lại không có một điểm manh mối. Ưng tộc cũng chẳng qua là nghĩ đến điểm chấp niệm ấy, hi vọng có thể phát hiện được điều gì đó thôi.

"Chẳng qua Lan Phong Thượng quân đã ngự lệnh các phủ hiệp trợ phụ vương ta tra tìm tộc nhân mất tích, còn phái ba chi thiên binh tới Bắc Hải tuần tra. Về sau hẳn là sẽ không phát sinh sự việc tộc nhân mất tích nữa." Yến Sảng lại nuốt một viên kẹo hồ lô, nhìn A Âm nháy mắt mấy cái, "Cha ta nói lần này nhờ có hai vị Tiên quân của Đại Trạch Sơn bênh vực lẽ phải, mới khiến cho nguyên nhân chúng ta cùng Bách Điểu Đảo tranh chấp rõ ràng khắp thiên hạ, người biết các ngươi đang tìm kiếm hồn phách tiểu Phượng quân, trên đường nhất định gặp nhiều nguy hiểm, để ta tới giúp các ngươi."

A Cửu một bên không hài lòng hừ hừ: "Cũng chỉ có Đại Trạch Sơn Tiên quân bênh vực lẽ phải, vì ngươi nói lời công đạo đúng không?"

Yến Sảng khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt có vẻ vô lại nhìn A Cửu: "Ngươi không phải ghét nhất Tiên tộc sao? Còn cần Tiên tộc chúng ta cảm tạ?"

"Ngươi!" Luận đấu võ mồm, A Cửu vĩnh viễn thua Yến Sảng một đẳng cấp, liền phẩy tay áo một cái " Bản quân không thèm."

Yến Sảng thấy đã hắn đủ nóng, không thèm trêu hắn nữa mà hỏi Cổ Tấn: "Cổ Tấn Tiên quân, các ngươi lần này đi Quỷ giới thì sao? CÓ lấy về được hồn phách tiểu Phượng quân?"

Trước câu hỏi này, Cổ Tấn cùng A Âm đều im lặng.

A Cửu sợ A Âm nghĩ đến lấy linh lực đi đổi Phượng Ẩn, vội vàng nháy mắt ra dấu với Yến Sảng: "Quỷ Vương kia keo kiệt cực kỳ, không chịu giao hồn phách Phượng Ẩn, chúng ta dự định về sau lại tới. Đi thôi, chúng ta về Đại Trạch Sơn trước."

Hắn kéo Yến Sảng sang một bên lặng lẽ nói yêu cầu của Quỷ Vương. Yến Sảng thần sắc biến đổi, rõ ràng cũng không đồng ý.

Bốn người một đường hướng Đại Trạch Sơn mà đi, đêm đó, thấy A Âm buồn ngủ, nghĩ đến nàng một đường bôn ba chưa nghỉ ngơi, Cổ Tấn quyết định nghỉ ngơi tại trấn nhỏ dưới Côn Luân Sơn rồi mới về núi.

Để ăn mừng Yến Sảng cùng bọn họ đồng hành, A Âm vì mọi người bày cả bàn đồ ăn, mặc dù khẩu vị không ra sao, tốt xấu vẫn ăn được, uống cùng Túy Ngọc Lộ của Đại Trạch Sơn cũng coi như viên mãn.

Nửa đêm, một cánh cửa sổ cửa bị đẩy ra, A Âm hóa thành hình thú lặng lẽ bay ra ngoài, lảo đảo đâm vào mép của sổ, phát ra tiếng động rất nhỏ. Nó mắt to chớp chớp, lộ vẻ lo lắng, thấy mấy gian phòng sát vách đều không có động tĩnh, thầm nghĩ lão tổ tông Bích Ba cho mông hãn dược hộ thân quả nhiên lợi hại, hòa lẫn Túy Ngọc Lộ quả thực kỳ hiệu, pha một chút sợ A Tấn không say, toàn bộ đổ vào chén của hắn.

Nó vỗ cánh và hạ cánh bên cửa sổ phòng Cổ Tấn, đẩy cửa sổ ra và bay vào một cách nhẹ nhàng, thận trọng lấy đi lệnh bài bái kiến treo ở eo Cổ Tấn. Nàng liếc mắt nhìn Tiên quân bên trong ngủ say, giống như là hạ quyết tâm quyết định một chuyện nào đó, việc nghĩa chẳng từ nan, lắc lắc thân thể mập mạp bay ra cửa sổ hướng Trường An mà đi.

Một đêm bình minh, gà gáy mới tỉnh. Yến Sảng cùng A Cửu đã tỉnh lại sau cơn say, không thấy Cổ Tấn cùng A Âm ra khỏi phòng, phát giác được điều gì đó không đúng.

"Hai người này chẳng lẽ hôm qua uống nhiều..." Yến Sảng trừng mắt nhìn, ném ánh nhìn mập mờ.

A Cửu lập tức biến sắc, lớn tiếng đẩy Yến Sảng: "Ngươi đi phòng A Âm xem đi." Sau đó chạy nhanh tới phòng Cổ Tấn.

Yến Sảng trợn mắt tức giận, nàng chẳng qua chỉ đùa một chút, Đại Trạch Sơn là sơn môn Tiên giới chính thống, sư phụ dạy dỗ đồ đệ thủ lễ, tuân thủ lễ nghi có tiếng.

A Cửu phá tan cửa phòng Cổ Tấn, thấy một mình hắn ngủ yên trong phòng, nhẹ nhàng thở phào, ngó đầu hướng Yến Sảng đắc ý nhíu mày: "Ta sớm biết ngươi lại lừa gạt ta, tên ngốc này đang một mình ngủ ngon."

Ngược lại là Yến Sảng từ trong phòng A Âm lao ra, mặt nghiêm trọng: "A Cửu, mau gọi Cổ Tấn dậy, không thấy A Âm!"

Cùng lúc đó, A Âm nửa đêm cầm lệnh bài bay thẳng một đường qua Hoàng Tuyền tiến vào Địa Cung dưới lòng đất, một lần nữa đứng trước Chung Linh Cung.

Quỷ Tướng thủ điện nhìn thấy nàng lập tức tiến lên đón, nàng còn chưa đưa lên lệnh bài cầu kiến, Quỷ Tướng đã cười nói: "A Âm tiểu nữ quân, bệ hạ phân phó, nếu nữ quân lại đến, không cần thông báo, trực tiếp vào cung là được."

A Âm sững sờ: "Quỷ Vương bệ hạ biết ta sẽ đến?"

Quỷ Tướng gật đầu, nói: "Vâng, bệ hạ đã nói, nữ quân nguyện ý đổi nguyện ước của bệ hạ. Mời nữ quân vào, bệ hạ đang ở trong điện đợi nữ quân."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi