THẦN ẨN

Bên trong Trạch Hữu Đường, Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc ngồi ngay ngắn nét mặt biểu lộ sự thận trọng, Cổ Tấn vừa bước vào bọn họ liền nhìn hắn.

"A Tấn, đệ giao đấu với Ma tộc đêm qua thấy nó có hình dáng ra sao?

Thấy bộ dáng của Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc, chắc chắn tìm kiếm không được gì, Cổ Tấn nhíu mày, "Hôm qua cùng đệ giao đấu ở bên ngoài Tàng Thư Các không phải người mà là một đám ma khí."

"Một đám ma khí?" Nhàn Trúc kinh ngạc, "Chỉ là một đám ma khí mà có thể làm đệ cùng A Âm bị thương?"

Trong đất trời, tiên yêu nhân được gọi là Tam Giới, Quỷ giới ở phía dưới, duy nhất không có Ma giới. Từ xưa đến nay, Ma tộc đều do tiên yêu nhân sa đọa hoặc Ma thú biến thành. Một khi nhập ma chính là sự tồn tại đáng sợ nhất trong Tam giới, nhưng cũng vĩnh viễn mất cơ hội phi thăng Thần giới. Từ khi hình thành Tam giới tới nay, ngoại trừ bảy vạn năm trước Ma thú đại loạn cùng Hỗn Độn kiếp, phần lớn kiếp nạn đều là Ma tộc hiện thế tạo thành. Tiên yêu hai giới xem Ma tộc như kẻ thù, một khi Ma tộc xuất hiện, Tam giới sẽ cùng nhau chống lại.

Gần hai vạn năm qua chưa bao giờ có tin tức về sự xuất hiện của Ma tộc ở Tam giới, Đại Trạch Sơn đột nhiên xuất hiện Ma tộc làm hai vị trưởng lão năm đó từng giao chiến với Ma Tộc vô cùng lo lắng.

"Hai vị sư huynh không tìm được ma khí ở chân núi sao?"

Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc đều lắc đầu, Nhàn Trúc nói: "Ta cùng sư huynh tìm khắp sơn môn, thậm chí tìm mười dặm ngoài chân núi, vẫn không có phát hiện một chút dấu vết."

Nếu không phải bên ngoài Tàng Thư Các có dấu vết Cổ Tấn cùng ma khí giao đấu, A Âm cũng trọng thương hôn mê, hai người thật sự không tìm được khí tức của ma khí bên ngoài chân núi, thật sự kỳ lạ.

Nhàn Trúc nét mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Cho nên ta cùng sư huynh suy đoán, ma khí kia vẫn còn khả năng ở trong sơn môn."

Cổ Tấn thần sắc biến đổi, để ngăn cản ma khí hắn phải giải bỏ phong ấn của Nguyên Thần Kiếm, nếu là đệ tử cấp thấp gặp phải nó sẽ không có sức nào chống cự.

"Nhưng có một sự kì lạ, ma khí làm sao để vào núi? Ta sáng nay cùng chưởng môn sư huynh kiểm tra trận pháp bảo vệ núi, cũng không một chút tổn hại. Nói cách khác khi ma khí vào núi trận pháp không phát hiện được, nhưng trận pháp là sư phụ để lại, ma khí nếu vào núi nhất định sẽ đụng phải trận pháp, không có khả năng im lặng âm thầm mà vào núi."

Thấy Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc có cùng lo lắng, Cổ Tấn nét mặt sầu não, ở trong điện đi tới đi lui "Đều do đệ, nếu lúc trước không phải đệ tự ý đem Già Thiên Tán cho Hoa Thù mượn, có Già Thiên Tán thì bất kì ma vật nào đều không vào được sơn môn."

"Không trách đệ, Ma tộc đã mấy vạn năm không xuất hiện, ai biết được sẽ đột nhiên xuất hiện ở Đại Trạch Sơn của chúng ta, nếu nó xuất hiện nhất định phải có ý đồ, chúng ta phải chuẩn bị đối phó. Sáng sớm ta cho đệ tử đi Thiên Cung báo cho Lan Phong Thượng quân cùng tứ đại Thượng Quân việc Đại Trạch Sơn xuất hiện Ma tộc." Nhàn Thiện mở miệng nói: "Vì sự bình an của sơn môn, ta quyết định đến Trường Sinh Điện thắp sáng Cửu Tinh Đăng, cũng là cho Tiên tộc các phái biết sự việc, cho bọn họ đề phòng Ma tộc xuất hiện."

"Cửu Tinh Đăng?" Cổ Tấn ngẩn ra, thầm nghĩ chưởng môn sư huynh đối với Ma tộc lo lắng như vậy, xem ra Ma tộc ở Tam giới rất đáng sợ.

Đại Trạch Sơn có ba pháp bảo để bảo vệ núi, một là hộ sơn đại trận, hai là Già Thiên Tán, cuối cùng là Cửu Tinh Đăng.

Cửu Tinh Đăng là một Thượng Cổ Thần Khí, theo truyền thuyết khi thần lực của Cửu Tinh Đăng hội tụ có thể giế t chết một vị Thượng thần, thần lực còn trên cả Già Thiên Tán. Sáu vạn năm qua, pháp bảo từng vô số lần bảo vệ Đại Trạch Sơn lúc nguy nan, là biểu tượng của Đại Trạch Sơn, được chưởng môn các đời chấp quản. Nhưng vật ấy là Thần khí, không thể bị tiên nhân luyện hóa, ngay cả khi mở ra muốn thắp sáng phải trải qua chín chín tám mươi mốt ngày, dùng tiên lực không ngừng nuôi dưỡng mới có thể làm cho ngọn đèn chiếu sáng ở trên không trung của Đại Trạch Sơn, một khi thắp sáng Cửu Tinh Đăng, đèn này trăm năm bất diệt, đủ bảo hộ sơn môn trăm năm bình an.

Cổ Tấn cũng đồng ý cách làm của Nhàn Thiện "Sư huynh nói rất đúng, Ma tộc tới thật kì lạ, thắp sáng Cửu Tinh Đăng cũng tốt, ít nhất có thể bảo vệ đệ tử có tiên lực thấp trong sơn môn, một khi thắp sáng Cửu Tinh Đăng, ma khí tiềm ẩn trong sơn môn sẽ bị đốt cháy sạch sẽ, ma khí tối hôm qua bị thương dưới Nguyên Thần Kiếm của đệ, trong vòng trăm ngày tuyệt đối không có khả năng xuất hiện làm hại người khác. Chỉ cần chúng ta có thể cẩn thận hơn trong 81 ngày, chờ Cửu Tinh Đăng được thắp sáng, sơn môn sẽ không còn nguy hiểm."

Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc tính toán như vậy nhưng Nhàn Trúc dùng quạt xương phiến xoa cằm, buồn bã nói: "Ta cùng sư huynh tiên lực kém hơn nhiều so với sư phụ, năm đó một mình người có thể thắp sáng Cửu Tinh Đăng, lần này sợ là hai người chúng ta phải thay phiên nhau mới được."

"Hai vị sư huynh yên tâm, trước khi Cửu Tinh Đăng được thắp sáng, đệ chỗ nào cũng không đi, nhất định bảo vệ tốt sơn môn, bảo vệ tốt các đệ tử trong Đại Trạch Sơn."

Nghe những lời này, Nhàn Thiện nét mặt vẫn luôn ôn hòa đột nhiên nhíu mày nhìn Cổ Tấn hỏi: "A Tấn, A Âm tối hôm qua bị ma khí đả thương hiện tại thế nào?"

"Sư huynh yên tâm, đệ cho muội ấy dùng Hoàn Thần Đan, tiên lực khôi phục thật sự nhanh, nghỉ ngơi hai ngày hẳn không sao. Chỉ là......" Hắn dừng một chút mới nói: "Vết thương trên người muội ấy do ma khí gây ra, đệ dùng tiên lực không thể hóa giải được, chỉ sợ sẽ để lại sẹo."

Lời này vừa dứt, hai vị sư huynh của Cổ Tấn đều sửng sốt. Nhàn Trúc lập tức bỏ chuyện Ma tộc sang một bên, nhíu mày nhìn chằm chằm, "Nói gì vậy, A Tấn, vết thương của A Âm là đệ tự mình chữa trị?"

Lúc ấy hai người để lại Yến Sảng vì nhìn thấy trên người A Âm có vết thương. A Âm tuy rằng do Cổ Tấn một tay nuôi lớn, nhưng hiện giờ nàng đã là một nữ nhi trưởng thành, Cổ Tấn tất nhiên là không tiện chữa trị vết thương cho nàng. Nhưng nghe ý vị tiểu sư đệ này lại thành A Âm trên người có vết thương đương nhiên phải là hắn tự tay chữa trị?

Cái này, cái này, nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu sư đệ này cũng quá không kiêng dè!

Cổ Tấn so với người khác cũng là một trang hào kiệt dám làm dám nhận, hắn gật đầu, hết sức tự nhiên nói: "A Âm bị thương phía sau lưng, không tiện cho người khác nhìn thấy, tự nhiên đệ đích thân trị càng thích hợp hơn."

Lời này vừa dứt, Nhàn Trúc liền có chút không hiểu ý nghĩa trong lời của Cổ Tấn, hắn dừng một chút, hết sức khéo léo mà mở miệng: "Tiểu sư đệ, A Âm hiện giờ là một cô nương đã lớn, cho dù nàng là đệ nuôi lớn, đệ xem nàng là con gái của mình cũng nên ý tứ một chút, về sau vết thương trên người nàng hãy để cho Yến Sảng chăm sóc......"

"Sư huynh." Cổ Tấn ngắt lời Nhàn Trúc, vẻ mặt nghiêm túc: "Đệ khi nào đã nói đệ nuôi A Âm như một dưỡng nữ (con nuôi)?"

Nhìn biểu cảm của Cổ Tấn, Nhàn Trúc đáy lòng "lộp bộp" một tiếng, liếc nhìn sư huynh một cái thấy Nhàn Thiện vẻ mặt nghiêm nghị, hắn quay đầu, "A Tấn, đệ không phải nuôi nàng như một dưỡng nữ, vậy đệ nuôi nàng bằng thân phận gì?" Thấy Cổ Tấn không lên tiếng, Nhàn Trúc tức khắc nóng nảy, "Đệ cho nhị sư huynh nói một câu, nửa tháng trước ta còn nhờ chưởng môn sư huynh viết thư cầu thân cho đệ đi cầu thân Khổng Tước Tộc công chúa! Thời gian mới mấy ngày, A Tấn, đệ đừng vì bị Hoa Thù tổn thương mà bắt sư muội đệ đến chữa vết thương trong lòng?"

Nhàn Trúc càng nói càng cảm thấy có khả năng đó, đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt với tiểu sư đệ.

Nào biết Cổ Tấn nhìn hắn, trực tiếp mở miệng: "Sư huynh, là đệ sai rồi."

Nhàn Trúc chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy sống mấy vạn năm lại bị tình yêu của tiểu sư đệ làm cho khẩn trương vô cùng.

"Sai điều gì?" Nhàn Trúc nghe được giọng nói của chính mình đang thắt lại.

"Hoa Thù năm đó ở Ngô Đồng Đảo giúp đệ, đệ vẫn luôn cho rằng đệ thích nàng, nhưng sự thật là đệ tâm niệm ân tình của nàng, đi Bách Điểu đảo cầu hôn là đệ làm sai. Sư huynh, đệ lần này đi ra ngoài, mới nhìn rõ người mình thích là A Âm." Cổ Tấn giọng nói ngập ngừng, lời như vậy trực tiếp nói ra làm hắn có chút thẹn thùng, hắn cười cười, đáy mắt mang theo sự vui mừng.

"Đệ sợ nàng đối với việc đệ cầu thân Hoa Thù trong lòng không vui, không dám nói với nàng, đợi qua một thời gian đệ sẽ nói rõ tâm ý với nàng."

Nhàn Trúc giọng khô khốc, thấy Cổ Tấn còn chưa chịu từ bỏ ý định liền nói một câu, "Đó là tiểu sư muội của đệ? Đệ nói thích là thích, nàng thích đệ sao?"

Cổ Tấn sửng sốt, lập tức nói: "Nàng từ khi sinh ra đã ở bên cạnh đệ lớn lên, trừ đệ thì cũng không quen biết những người khác, không có đạo lý gì lại đi thích người khác."

Dừng một chút, lời nói này, có còn vương pháp không? Ai nuôi lớn lên thì phải thích người đó? Vậy hắn được Nhàn Thiện nuôi, hai vạn năm trước hắn trực tiếp gả cho chưởng môn sư huynh là được! Còn phải trải qua những đau đớn trong quá khứ làm chi?

Mà con hồ ly kia không phải là người sao? Ai ai đều có thể nhìn ra Hồ tộc thiếu chủ đối với A Âm rất đặc biệt, chỉ có ngươi có mắt như mù.

Nhàn Trúc nhìn tiểu sư đệ bướng bỉnh, đối với chuyện này thái độ còn sốt ruột hơn nhiều so với Ma tộc xuất hiện.

"Làm loạn! Đây là cái lý do gì! Chung thân đại sự quan trọng, đệ không được xem như trò đùa, đệ đổi thê tử còn nhanh hơn so với đổi tiên khí!"

Nhàn Trúc tức giận nói, Cổ Tấn lại nhìn hắn, đáy mắt kiên định cùng nghiêm túc có thể tỏa sáng: "Sư huynh, lần này đệ thật sự hiểu rõ, người đệ thích chính là A Âm, đệ muốn cùng nàng ở bên nhau. Sư phụ không có ở đây, A Âm lại không thân không thích, hai vị sư huynh chính là trưởng bối của đệ cùng A Âm, chờ tìm được hồn phách Phượng Ẩn, đệ còn muốn làm phiền hai vị sư huynh vì đệ mà viết thư cầu thân."

Lời cầu thân này vừa nói ra, Nhàn Trúc rốt cuộc không nhịn được, buột miệng cắt ngang lời nói của Cổ Tấn, "Không được, ta không đồng ý, A Tấn, đệ không thể cùng A Âm ở bên nhau!"

Cổ Tấn nét mặt ngẩn ra. Hắn khi còn nhỏ đều được hai vị sư huynh yêu thương, đối với A Âm cũng là chiều chuộng yêu quý, tại sao lại có thái độ như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng A Âm không thân không thích, lại chỉ là chỉ Thủy Ngưng thú, không xứng với một trong tam đại trưởng lão của Đại Trạch Sơn? Không có khả năng, hai vị sư huynh từ trước đến nay nhân hậu khoan dung, tuyệt đối không phải người xem trọng gia thế.

Thấy Nhàn Thiện nét mặt nghiêm trọng, cũng không ngăn cản nhị sư huynh nói, đáy lòng Cổ Tấn sinh nghi sâu sắc..

"Sư huynh, tại sao? A Âm tuy rằng chỉ là một con Tiên thú, nhưng sư phụ cũng thừa nhận nàng là đệ tử, là đệ nuôi lớn sư muội, nàng gả cho đệ làm vợ, sẽ không bôi nhọ thanh danh Đại Trạch Sơn chúng ta"

Với xuất thân thật sự của Cổ Tấn, ngoài mẫu thần hắn, hắn chọn ai làm vợ, Tam giới Cửu Châu không ai có thể xen vào, chỉ là hắn ở Đại Trạch Sơn lớn lên, xem Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc là người thân mà đối đãi, mới có thể để ý cảm nhận của họ. Nhưng mặc dù là Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc phản đối, cũng không thể thay đổi ý của hắn.

"A Tấn!" Nhàn Trúc trừng mắt, "Ta cùng chưởng môn sư huynh há là loại người xem trọng gia thế người khác. Đệ cùng A Âm không thể ở bên nhau không phải bởi vì nàng sinh ra thấp kém, mà là......" Nhàn Trúc ngưng một lúc, cuối cùng nói: "A Âm nàng là một con Thủy Ngưng thú, Thủy Ngưng thú thọ mệnh cũng không lâu dài."

Nhàn Trúc nói trúng tâm sự của Cổ Tấn, hắn khóe môi mím chặt, khuôn mặt cứng đờ.

Nhàn Trúc nói ra lời này, không biết nghĩ tới cái gì, từ trước đến nay hắn bất cần đời nhưng hôm nay đáy mắt hiện lên bi thương, "Đệ nghĩ tới hay chưa, đệ thọ mệnh rất dài, nàng lại chỉ có thời gian ngắn ngủi. Nàng sau khi chết nhập Hoàng Tuyền để luân hồi, uống canh Mạnh Bà quên hết tất cả đầu thai làm người, đệ sẽ thế nào? Đệ sẽ làm gì? Đệ tương lai còn ngàn vạn năm tháng, nàng chết đệ cứ canh giữ ngôi mộ đó mà sống sao?"

Giọng Nhàn Trúc nghẹn ngào, giấu tay cầm quạt ở phía sau, tay sớm đã run nhè nhẹ.

Hắn đã từng trải qua hết thảy những điều này, hơn bất kì ai khác hắn không muốn Cổ Tấn đi lại con đường năm xưa của hắn.

Ngàn vạn năm trôi qua,,tình yêu vĩnh viễn khôngmất đi nhưng phải bước đi một mình thật sự quá khó khăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi