THẦN ẨN

Trong khu đất trống xung quanh hòn non bộ, Linh Quyên nghe thấy lời oán trách của Bích Vân, vội vàng nắm tay nàng, nhỏ giọng an ủi: "Muội muốn đi đâu, trong lòng ta chỉ nhớ nhung muội, chờ phụ quân trở về động Bồ Đề, ta sẽ cầu xin cha đi Nam Sơn cầu hôn."

Thượng quân Bích Kiếm của Nam Sơn qua lại thân thiết với Đế quân bốn phương, không tùy tiện đắc tội được. Hắn quen Bích Vân trước, hôm nay xem ra phải bỏ qua Ngô Đồng Đảo rồi. Aiz, nếu như biết tiểu Phượng quân niết bàn sớm như vậy, lúc trước hắn cũng sẽ không cùng Bích Vân ước định chung thân.

Bích Vân thấy Linh Quyên miệng nói nghe hay lắm, trong lòng có phần không cam lòng, thuận miệng liền nói: "Linh Quyên, tiểu Phượng quân thân phận tôn quý, ngoại trừ tiểu Thần quân của cung Thanh Trì, trong Tam giới ở đâu còn có Tiên quân có thể xứng đôi? Huynh đừng vọng tưởng nữa, nhớ kỹ thân phận của mình! Ta gả cho huynh, chẳng lẽ chỉ có thể cầu xin huynh chấp nhận hay sao?"

Bích Vân là người tâm cao khí ngạo, sinh ra lại đẹp, như thường ngày cũng có chúng quân theo đuổi, tính tình nhỏ nhen, lời nói ra có phần kiêu căng, khó nghe.

Nam nhân chịu không nổi nhất chính là người trong lòng đem mình đi so sánh với nam tử khác, huống chi còn là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mấy trăm năm mới xuất hiện qua một lần. Linh Quyên lúc này sắc mặt trầm xuống, cũng có chút không lựa lời nói: "Muội nói tới Nguyên Khải của cung Thanh Trì? Hắn đội cái danh tiếng lớn như vậy, cũng không thấy qua có được bao nhiêu thư thái!"

Lời này vừa nói ra, bên ngoài hòn non bộ lập tức an tĩnh lại. Cổ Tấn xem chiến tranh không đế ý lửa đốt tới người mình, quả thực có phần bất ngờ. Hắn cau mày, lần đầu nghiêm túc đánh giá Linh Quyên hung hăng ở cách đó không xa.

"Linh Quyên!" Bích Vân thần sắc có hơi bối rối, nhìn bốn phía một cái rồi thấp giọng nói: "Huynh sao có thể nói bừa về vị Thần quân kia."

Thấy Bích Vân mất bình tĩnh, Linh Quyên càng đắc ý, "Hai giới bị ngăn cách, hắn ở Thượng cổ giới hưởng thụ tôn sùng, còn có thể biết ta nói lời gì hay sao? Bích Vân, muội cũng quá cẩn thận rồi, hắn chẳng qua là đầu thai tốt, sinh ra đã cao hơn chúng ta một chút. Nếu như hắn cũng chỉ là Tiên quân bình thường, làm gì bì kịp ta? Lại nói mặc dù hắn đầu thai tốt số thì sao, còn không phải phụ thân chết sớm, mẫu thân vứt bỏ..."

"Im ngay!"

Giọng lạnh trầm của thiếu niên ở bên ngoài đường mòn bên đột ngột vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại bí mật của hai người.

Linh Quyên và Bích Vân cả kinh, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Cổ Tấn đứng dưới ánh trăng, đều sững sờ

Vị Tiên quân này cũng hơi tròn trịa một chút. Tiên nhân phần lớn đều tuấn mỹ, ở đâu ra người có tướng mạo bình thường, không đáng chú ý như vậy? Tám phần là đệ tử cấp thấp của sơn môn nào đó. Trong lòng Linh Quyên thả lỏng, yên tâm mà xem như bỏ qua lời nói của Tiên quân béo này, người ngoài cũng chưa chắc sẽ tin.

"Ngươi là người phương nào? Vì sao nghe lén?" Linh Quyên đánh đòn phủ đầu, kéo Bích Vân đang không biết làm sao qua một bên, hướng Cổ Tấn quát.

"Lời ngươi nói nếu là trong sáng, sao có thể phải sợ người khác nghe? Nơi này là Ngô Đồng Đảo, không phải động Bồ Đề của ngươi, ngươi có tư cách gì giáo huấn bổn quân?" Cổ Tấn từ đường mòn đi ra, trên mặt tràn đầy tức giận, "Chân Thần Bạch Quyết trăm năm trước vì Tam giới mà tuẫn thế, há để ngươi có thể chõ mồm vào!"

Nhị thế tổ đều có năng lực kiêu ngạo, cuồng vọng, Linh Quyên làm sao mà bị một Tiên quân béo không rõ lai lịch hù sợ, nghiêm sắc mặt khẽ nói: "Ngươi đừng có nói bậy, ta khi nào chõ mồm vào chuyện Chân Thần Bạch Quyết, chẳng qua là nhìn không quen vị tiểu Thần quân làm bộ làm tịch của cung Thanh Trì mà thôi."

"Ồ, vì sao? Hắn đắc tội ngươi?" Cổ Tấn đi đến trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn hắn.

Cuộc sống Cổ Tấn có chút cao cấp, tự nhiên sẽ không biết có vài người không cần làm việc gì, cũng có người trêu ghẹo, chọc vào. Thí dụ như hắn, còn có Phượng Ẩn sắp lột xác. Nếu bàn về điểm này, hai người bọn họ thật đúng là một đôi do trời đất tạo nên, thật ra hai người này nên vừa giáng thế thì kết bạn với nhau, rồi trốn ở trong động phủ chơi, chứ vừa xuất hiện kéo theo không biết bao nhiêu thù hận mà nói, đáng tiếc hắn và Phượng Ẩn không có nửa điểm tự giác.

Linh Quyên bị nhìn chằm chằm có chút bỡ ngỡ, tinh thần ổn định lại chút thì hừ một tiếng: "Ta chẳng qua là ăn ngay nói thật, nghe nói trong buổi thọ yến của lão Thượng quân Đông Hoa hơn trăm năm trước, vị tiểu Thần quân kia cũng có tham dự, rõ ràng không quá một trăm tuổi, nhưng làm cho chúng tiên phải cúi đầu, rất cuồng vọng. Hắn tuổi còn trẻ, chẳng qua là mượn hơi của hai vị Thần quân tác oai tác oái, nếu không phải sinh ra ở Thanh Trì Cung, há có thể có được vinh quang này?"

Cổ Tấn lúc trẻ người non dạ, lúc đi theo Thượng Cổ bái phỏng Đại Trạch Sơn, mặc dù không khiêm tốn, cũng không đến nỗi làm ra cái chuyện khốn nạn bắt một đám lão Tiên quân phải cúi đầu. Lời Linh Quyên nói chỉ là lời đồn bậy, muốn gán tội cho người khác. Nhưng hắn không cách nào phản bác, năm đó có thể tham gia thọ yến ở núi Đại Trạch đều là nguyên lão Tiên tộc. Nếu hắn muốn bàn về phải trái đúng sai, không tránh khỏi bị hoài nghi thân phận. Lúc hạ giới hắn đã đáp ứng với Thiên Khải, tuyệt sẽ không để lộ thân phận trước lúc trở về Thượng Cổ giới.

Thấy Cổ Tấn trầm mặc, Linh Quyên càng cuồng vọng, cười nhạo nói: "Ngươi là người của động phủ nào? Tiểu Thần quân của cung Thanh Trì tôn quý, phi phàm, nhưng hắn ở trong Thượng Cổ giới, mấy vạn năm nữa cũng khó xuất hiện, ngươi tốn sức để nịnh nọt, cũng không sợ tuổi thọ bản thân không có dài như vậy! Hơn nữa..." Linh Quyên đi đến trước mặt Cổ Tấn, khinh miệt mà liếc hắn một cái, quay quay cái quạt trong tay, "Một người mà phụ mẫu vì thiên địa mà vứt bỏ, có cái gì tốt!"

Lời này vừa nói ra, bên ngoài hòn non bộ lặng yên như tờ.

Bích Vân sớm bị hai người giương cung bạt kiếm làm kinh sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lúc này càng hoảng hốt, nàng lôi tay áo Linh Quyên trách mắng: "Linh Quyên, huynh nói mê sảng gì vậy!"

Trong Tam giới làm gì có bí mật chân chính, Bích Vân đã nghe nói qua một ít chuyện cũ của hơn trăm năm trước. Lúc tiểu Thần quân của cung Thanh Trì xuất thế gặp phải đại loạn, trên cảnh giới Thương Khung, một hôn lễ khắp các giới đều biết đã làm cho Thượng Thần Cổ Quân chết trong tay Bạch Quyết Chân Thần. Từ đó, Thượng Cổ Chân Thần lúc chưa thức tỉnh và Bạch Quyết Chân Thần không đội trời chung, làm liên lụy đến tên húy của tiểu Thần quân, xuất phát từ chữ "vứt bỏ" mà thành. Nhưng biết thì biết thế thôi, tiên yêu trong Tam giới nếu như không phải chán sống, có ai dám nói đến chuyện này. Huống chi sau này chân tướng sự thật khắp thiên hạ đều biết là Bạch Quyết Chân Thần dốc hết sức gánh vác Hỗn Độn kiếp, lấy thân tuẫn thế.

Tuy Bích Vân tính tình nhỏ nhen, cũng không phải là người không phân biệt thị phi, Linh Quyên buột miệng thốt ra những lời hoang đường làm cho nàng có chút nhìn không được. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn thần sắc không quá tầm thường của Tiên quân béo đối diện, trong lòng như gõ trống, nếu như Tiên quân này đem lời nói của Linh Quyên truyền ra ngoài, nếu có cái gì với nàng thì không nói, mà sẽ liên lụy đến động phủ Nam Sơn chịu sự phỉ nhổ của Tam giới.

Cổ Tấn sống hơn một trăm năm, đã trải qua vài việc, khó khăn trắc trở mà lớn lên, cứ cho là tính tình cởi mở, rộng lượng. Nhưng trong lòng hắn từ đầu đến cuối không mở được hai cái nút thắt, trên thế gian ngoại trừ Thiên Khải, ngay đến của Phượng Nhiễm, e là cũng không dám tùy tiện đề cập tới.

Hai chuyện, lúc hắn giáng thế, Thượng Cổ đặt tên cho hắn và cái chết của phụ thần Bạch Quyết.

Mặc dù là trăm năm sau, Nguyên Khải đã biết quá khứ và chân tướng, có thể hiểu được hết thảy những chuyện đã từng phát sinh là như thế nào? Có thể tha thứ không có nghĩa là không có tổn thương và nuối tiếc. Hắn cuối cùng cũng bị phụ mẫu bỏ rơi, thậm chí quãng đời còn lại có lẽ cũng không có cơ hội gọi người đó một tiếng "Phụ thần".

Vết thương Cổ Tấn giấu ở trong lòng trăm năm nay không hề báo trước đã bị người khác nhổ lên, máu tươi đầm đìa. Hắn khẽ mím môi, tay thả xuống, nắm chặt và run rẩy, nhất thời quên cãi lại.

" Bạch Quyết Chân Thần tuy rằng tuẫn thế, nhưng Thượng Cổ Chân Thần vẫn còn. Thượng quân Linh Quyên, nếu như ngươi đã quan tâm đ ến nguồn gốc tục danh của tiểu Thần quân Thanh Trì Cung như vậy, sao không đi một chuyến đến Vấn Thiên lộ, tự mình đi xin Thần quân Thượng Cổ làm cho rõ? Hỏi thử con trai của người có phải là phụ mẫu vứt bỏ không, không xứng đáng nhận sự tôn kính của chúng tiên?"

Giọng nữ nhàn nhạt đột nhiên vang lên, mù mù mịt mịt làm cho người ta nghe không dừng, rồi lại từng chữ như châu ngọc, không để lại cho Linh Quyên chút tình cảm cảm nào.

Ba người đồng thời đều quay đầu lại, nhìn thấy một người khoanh tay dựa vào phía sau hòn non bộ, dưới ánh trăng, chỉ có thể nhìn rõ một góc váy đỏ rực lộ ra.

Vấn Thiên lộ là trăm năm trước Thượng Cổ Chân Thần đóng cửa Thượng Cổ giới có lưu lại chỗ kết giới tiên yêu một con đường đá, con đường này cao không thể chạm tới, xuyên thẳng vào mây xanh, thông lên chín tầng trời của cổng Thượng Cổ giới.

Nghe nói gõ vang cái thạch trống ở cuối thiên lộ, thì chuyện oan khuất, bất bình ở thế gian sẽ truyền tới Thượng Cổ giới, có thể mời được Thượng Cổ Chân Thần chủ trì công bằng. Nhưng con đường này hiện thế đã trăm năm, chưa bao giờ tiên yêu nào đi qua, bởi vì đi qua đường này, nhất định phải chịu cửu thiên huyền lôi, thế gian hiếm có người chịu được, mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng thần lực cũng sẽ tan biến, nếu không có oan ức, người nào rảnh rỗi mà đi qua con đường Diêm Vương này?

Cho Linh Quyên một trăm lá gan, hắn cũng không dám đại nghịch bất đạo đi chất vấn Thượng Cổ Chân Thần, có ai chẳng biết tính tính bao che khuyết điểm của Thiên Đế giống y hệt như Thượng Cổ Thần Tôn?

Bị quát phủ đầu, lại không rõ người phương nào ẩn sau hòn non bộ, Linh Quyên rốt cuộc cũng tỉnh táo lại chút ít, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, miệng há hốc không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Thế nào? Không dám? Mới vừa rồi còn nói khoác mà không biết ngượng, mỉa mai vị tiểu Thần quân của cung Thanh Trì, hiện tại kêu ngươi đến Vấn Thiên lộ tự mình hỏi Thượng Cổ Thần Tôn thì ngược lại không dám! Khi nào động phủ Bồ Đề chỉ biết dạy ra một đệ tử hai mặt như vậy!" Giọng nói yếu ớt, lạnh lùng truyền ra, mặc dù nghe có vẻ trẻ tuổi, nhưng cũng có phần lệ khí và uy nghiêm.

Nơi này cách cây cổ thụ ngô đồng chẳng qua chỉ vài bước chân, Phượng Ẩn từ hồ bay trở về, vừa vặn nghe thấy ác ngôn của Linh Quyên, thấy tên béo đó cả nửa ngày không nói ra được cái rắm, đành phải biến hình mở miệng giúp đỡ.

Nguyên Khải của Thanh Trì Cung là do một tay sư quân nàng nuôi lớn, tính ra là một nửa thế huynh của nàng, nàng tự nhiên không để cho bất luận người bên ngoài nào chế giễu sau lưng hắn. Phượng Ẩn mặc dù chưa ra khỏi Ngô Đồng Đảo, nhưng lớn lên bên cạnh Phượng Nhiễm, cũng học được mười phần ngữ khí của nàng, giao huấn người khác đâu ra đấy, câu nói đầu tiên đã hù dọa được Linh Quyên.

Linh Quyên thẹn quá hoá giận, nhưng cũng không dám càn rỡ, chỉ dám đem danh hiệu của lão cha nhà mình ra nói, "Ngươi rút cuộc là người phương nào? Dám nhục mạ Bồ Đề sơn môn ta!"

"Có gì không dám, ngươi cứ đem lời nói vừa rồi nói lại một lần trước mặt lão tổ, nếu như ông ấy không trị ngươi tội đại nghịch bất đạo, bổn quân nhất định ở yến hội ngày mai ở trước mặt chúng tiên trên Ngô Đồng Đảo dập đầu, dâng trà cho ngươi, gọi ngươi một tiếng tổ tông! Chỉ xem ngươi có dám cùng bổn quân đánh cuộc một phen hay không?"

Lời này kiêu ngạo đấy, chắc chắc ngày mai Linh Quyên chính là bia đỡ đạn, nhưng đó là sự thật!

Cổ Tấn nháy mắt mấy cái, nhìn thấy bộ dạng giận phát run của Linh Quyên, đột nhiên thấy nhẹ nhõm. Hắn thật sự muốn quay đầu đi, cuối cùng bị mấy câu nói của Linh Quyên làm rối loạn tinh thần. Người sống trên đời, đâu có người nào có thể vui cả đời được, cho dù là phụ thần và mẫu thần của hắn, cũng khó làm được như thế.

Vậy mà để cho một nữ oa oa giải vây, Cổ Tấn đối với nữ Tiên quân ở sau hòn non bộ rất là hiếu kỳ. Tính khí không chịu thiệt thòi như vậy, cũng không biết là khuê nữ do động phủ nhà ai nuôi dưỡng ra?

"Ngươi!" Linh Quyên bị ép không thể lui được nữa, sắc mặt tím xanh, phất tay áo muốn tiến đến bắt người ở sau hòn non bộ, lại bị Bích Vân vội vàng giữ chặt.

Bích Vân trấn an Linh Quyên, hướng thân ảnh đỏ rực hành lễ, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: "Tiểu nữ Nam Sơn Bích Vân, xin hỏi các hạ có phải là điện hạ Hoa Thù của Bách Điểu Đảo?"

Linh Quyên nghe thấy suy đoán của Bích Vân, mặt biến sắc, đột nhiên mặt đỏ bừng. Hắn làm sao lại không nghĩ tới trong Ngô Đồng Đảo, nữ Tiên quân dám chất vấn hắn như thế, cũng chỉ có công chúa Hoa Thù. Danh tiếng Hoa Thù vang khắp Tiên giới, hắn ngưỡng mộ đã lâu, lại không nghĩ đến lần đầu gặp mặt chính là trong tình cảnh đối chọi gay gắt như vậy. Trong lòng Linh Quyên hối hận, phẫn nộ trong lòng biến mất, chỉ còn lại lúng túng.

Thật là Hoa Thù? Mặc dù Cổ tiểu béo không ra khỏi Đại Trạch Sơn, cũng biết sự tồn tại của công chúa Hoa Thù của Bách Điểu Đảo nổi tiếng gần trăm năm nay. Hắn ngẩng đầu nhìn phía sau hòn non bộ, không nhìn thấy dáng vẻ của nữ Tiên quân, trong lòng mơ hồ có chút đáng tiếc.

Ẩn sau hòn non bộ, lông mày Phượng Ẩn nhếch lên, nàng từ trước đến nay đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, còn khinh thường việc mạo danh gây phiền toái cho người khác, nàng hừ một tiếng muốn mở miệng...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi