THẦN CẤP KẺ PHẢN DIỆN


Nhưng, chỉ trong khoảnh, gã đã nhanh chóng khôi phục lại, bàn tay to đen nhánh như mực hung hăng nện trên người hai tên vẫn còn đang ngạc nhiên sững sờ, đè chặt đầu bọn chúng xuống mặt đất như đè tảng đá, khiến bọt nước văng tung tóe.

Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy ở nơi xa, âm thầm nhìn chằm chằm.

Quải trượng đột nhiên rơi xuống.

Trên mặt đất lại sinh ra một cây lại thêm một cây hắc ảnh quải trượng, như những cây giáo dài bén nhọn.

Dưới tác dụng của Mặt Nạ Tà Quân, Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy cũng trở nên mạnh mẽ!
Phụt!
Hai tên Thất phẩm bị ấn ở trên mặt đất, bị quải trượng sinh ra từ mặt đất đâm trúng.

Nhưng, thân thể bọn họ mạnh mẽ, quải trượng lại không đâm thủng thân hình bọn họ, chỉ tạo nên những lỗ sâu hoắm đầy máu.

Hai tên Thất phẩm bạo nộ, lần thứ hai đập nát Tà Ảnh Địch Sơn, trong đó một người như mãnh hổ tức giận, nhanh chóng tới gần, một chân quét qua đánh tan Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy.

Có điều, Tà Ảnh Địch Sơn cùng Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy ở nơi xa lại nhanh chóng thành hình lần nữa.

Bất tử bất diệt.

“Tà tu!”
Hai tên Võ tu Thất phẩm trên người đầy máu, nhìn chằm chằm La Hồng một thân bạch y đứng trong mưa to, thốt lên đầy khó tin.

Tấm gương tốt chính nghĩa ở huyện An Bình, con nối dõi của La tướng quân ……
Lại là một tên Tà tu!
Điều này nói ra ai dám tin?!
La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân, đang tự vấn kiếm chiêu, bỗng nhiên cười.

Ánh mắt khẽ động, dừng ở trên người hai tên Võ tu Thất phẩm.

Khóe miệng khẽ cong lên, độ cong đầy quỷ dị.


“Ta đã hiểu.


Sau đó, La Hồng trở tay cầm kiếm, đối với màn mưa giăng khắp đất trời, cười to,
kiếm trong tay, chợt vứt ra!
Kiếm khí dâng lên.

Một kiếm.

Mũi kiếm chém mưa, khí bốc hơi.

Hai kiếm.

Kiếm vẽ ra một vòng cung sắc bén, lưu lại ngân quang.

Ba kiếm.

Kiếm khí vây quanh, uốn lượn như rắn.

Bốn kiếm.

Kiếm khí Trùng Tiêu, thành ma giao.

Một con hắc giao nhỏ nhỏ, cùng bộ dáng của bạch giao đang quay cuồng cả thiên địa trong huyện An Bình tuy rằng chỉ có ba bốn phân tương tự, nhưng lại làm hai vị Thất phẩm Võ tu sởn tóc gáy!
Phốc phốc!
La Hồng ném kiếm, trường kiếm trong tay gãy thành từng khúc, hắc giao bay ra ngoài, trong nháy mắt lướt qua thân thể của hai Võ tu Thất phẩm, máu trên người bọn họ dường như bị quét sạch trong tích tắc, thất hồn lạc phách.

Hắc giao nhanh chóng nổ tung, hóa thành kiếm khí tan trong thiên địa.

La Hồng mang mặt nạ bĩu môi, trong màn mưa phun ra một ngụm nước bọt.

“Hừ, chỉ có nửa miếng mặt nạ.


“Học trộm cũng chẳng học được mấy.


Bất quá, rất nhanh, mũi chân hắn như chuồn chuồn lướt nước, đột ngột xuất hiện trước mặt một tên Thất phẩm đang thất hồn lạc phách.

Sát châu hiện lên, trong chớp mắt đã hóa thành đoản đao màu đen.

La Hồng cho tên Võ tu Thất phẩm kia một nụ cười ôn hòa nho nhã.

Sau đó, hắn nhảy dựng lên, đột nhiên đâm mạnh về phía cổ của tên Võ tu Thất phẩm toàn thân tràn đầy khí huyết kia.

Chém vào, rút ra
Lại chém vào, lại rút ra
Một đao, một đao, lại một đao.

Từng đao chém xuống.

Phụt, phụt!
m thanh nghẹt thở của tiếng đao chém vào thịt, bị che lấp đi trong tiếng mưa đang gào thét.


Triệu phủ.

Tên Võ tu Thất phẩm kia bị La Hồng chém liên tục không biết bao nhiêu đao, cả người đã sớm lạnh lẽo, máu tươi phun ra như suối theo miệng vết thương trên cổ.

Võ tu Thất phẩm kia không thể tin được nhìn chằm chằm La Hồng đang mang mặt nạ, gương mặt nho nhã hiền hòa.

“Ngươi…… Ngươi là…… Ma……”
Phốc!
Bạch y trắng của La Hồng nhiễm máu, dưới mặt nạ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Sát châu biến hóa, hóa thành trường kiếm màu đen, chợt chém qua.

Đầu tên Võ tu Thất phẩm kia liền phóng lên cao, thân đầu tách rời.

Chỉ còn lại thân hình cường tráng, thẳng tắp mà ngã xuống, đập thẳng xuống nền đất ướt sũng, nước bắn lên 2 thước.

Trong phút chốc, trong đình trở nên vô cùng an tĩnh.

Chỉ còn lại âm thanh của màn mưa xối xả.

La Hồng một thân bạch y, tóc trắng phất phơ, nắm sát châu kiếm đen nhánh, trong miệng lại nổi lên tiếng cười nhỏ.

Tên Võ tu Thất phẩm còn lại, nhìn chằm chằm bóng dáng La Hồng, chỉ cảm thấy một trận hàn ý chạy rộn trong lòng, người này…… Thật sự quá tà dị.

Tên Thất phẩm kia đã chết, là bị La Hồng một thân một đao chém chết.

Người này là con của La Nhân Đồ, đích xác có sự hung tàn của La Nhân Đồ!
Trốn?!
Trong lòng tên Võ tu Thất phẩm này chợt lóe ra ý tưởng nọ.

.

Nhưng mà…… Có thể chạy trốn đi đâu?
Nếu nhiệm vụ hoàn thành còn tốt, nhưng mà giờ phút này nhiệm vụ không hoàn thành, sợ là muốn rời khỏi huyện An Bình cũng khó.

Cho nên, hắn ta cảm thấy, chỉ còn có cách tiếp tục xông lên.

La Hồng thản nhiên xoay người, bạch y trong mưa lớn đều có vài phần tiêu sái tung bay, nước mưa theo gương mặt hắn không ngừng rơi xuống, khóe miệng La Hồng cong lên một độ cong tà dị hòa hợp với nụ cười trên mặt nạ.


Nhìn ánh mắt dần hiện lên vẻ hung lệ của vị Võ tu Thất phẩm kia, không khỏi cười nhạo.

Hắn nâng tay, đặt lên trên khoảng không của cái đầu của vị Võ tu bị chém kia, giống như đang nắm lấy gì đó, từ từ túm lên.

“Đứng lên.


La Hồng mang mặt nạ, giọng nói như được phát ra từ quỷ.

Cơ thể bị mưa lớn đánh cho lay động, trong ánh sáng mờ mịt hiện lên một bóng dáng, từ từ động đậy.

Chuyện tiếp theo sau đó, dọa cho tên Võ tu Thất phẩm vốn có ý định tiếp tục kia như rơi vào động băng.

Thi thể của đồng bạn hắn động đậy một hồi, sau đó, thân thể và bóng người chia tách, một bóng đen bò từ mặt đất lên.

Đồng bạn hắn ta, đã hóa thành tà ảnh!
Cái bóng như hóa thành lồng giam đáng sợ nhất, vong linh ở trong đó kêu khóc.

Tà ảnh Thất phẩm.

La Hồng cười khẽ.

Hắn nâng sát châu kiếm lên, chỉ thẳng vào tên Võ tu Thất phẩm vẫn còn sống sót kia.

Phanh!
Bọt nước nổ tung.

Tà ảnh Thất phẩm kia nháy mắt lao ra.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi