THẦN CẤP KẺ PHẢN DIỆN


La phủ.
La Hồng chỉ cảm thấy cả người mình cứng đờ, tựa như gặp phải bóng đè.
Trong trí nhớ, không ngừng tái hiện những cử chỉ tà dị sau khi hắn mang Mặt Nạ Tà Quân lên.
Cảm giác áp bách do chiếc mặt nạ kia mang đến khiến La Hồng không ngừng thở hổn hển.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, La Hồng mở mắt ra.
Toàn thân dính đầy mồ hôi, giống như vừa tắm xong mà chưa kịp lau khô người đã mặc quần áo.
"Ca ca!"
La Hồng vừa tỉnh, liền nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên.
La Tiểu Tiểu nhìn thấy La Hồng tỉnh lại, vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
"Công tử!"
Tiểu Đậu Hoa xinh đẹp mặt mũi bỗng chốc rạng rỡ.
La Hồng lau mồ hôi, nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu và Tiểu Đậu Hoa đang canh giữ ở đầu giường, nở nụ cười.
Cảm giác có người luôn túc trực bên cạnh thật tốt.
Tiểu Đậu Hoa lấy canh gà ra, đưa cho La Hồng.
La Hồng nhận lấy canh gà, cảm nhận được hơi ấm từ canh gà truyền ra, lòng không khỏi ấm áp, nữ nhân tốt như vậy, có lẽ, hắn nên bớt hung hăng với Tiểu Đậu Hoa.
Bụng đói kêu lên, La Hồng nuốt một ngụm canh gà, cảm thấy thân thể như dần hồi phục khí lực.

Lúc hắn tỉnh lại, tin tức cũng truyền tới tai Trần quản gia.

Trần quản gia chắp hai tay sau lưng.

Đưa Triệu Đông Hán vết thương đã hồi phục đi cùng mình vào thăm La Hồng.
Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng, vết sẹo trên mặt hơi động, nhếch miệng cười một tiếng, có điều nụ cười này, khiến cho người khác phát hiện ra Triệu Đông Hán đã mất đi một cái răng cửa trong trận chiến trước đó.
Triệu Đông Hán là Võ tu, thể chất tốt, da dày thịt béo, lại được uống đan dược từ Trần quản gia nên hồi phục rất nhanh.
"Công tử."
Triệu Đông Hán nhìn La Hồng.

Trước khi Triệu Đông Hán hôn mê, hắn còn nhớ La Hồng vì cái mạng nhỏ của hộ vệ là hắn mà đã xông vào trong màn mưa, giằng co cùng hai tên Thất phẩm.
Trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng cảm kích, hắn quả thực là một hộ vệ không xứng chức.
Hai lần trước, hắn tới nơi công tử đã chiến đấu xong, không thể bảo vệ tốt công tử.
Lần thứ ba, Triệu Đông Hán bị đánh đến sống dở chết dở, ngược lại công tử còn phải bảo vệ hắn.
La Hồng liếc mắt nhìn Triệu Đông Hán, nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào Trần quản gia, trận mưa đêm qua, người mà La Hồng bắt chước chính là Trần quản gia.
Một kiếm của ông, rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
La Hồng bây giờ mới hiểu rõ, hóa ra...!Trần quản gia là một vị đại lão!
"Công tử, an tâm dưỡng thương.

Trận chiến này đã giúp kiếm khí của công tử phá rào cản tu vi, tăng lên Bát phẩm.

Bây giờ nghỉ ngơi, vừa vặn có thể củng cố thêm, về phần chuyện bên ngoài, cứ để lão Trần giải quyết."
Trần quản gia ôn hòa cười nói.
Nhưng ẩn sau nụ cười là sát khí lạnh thấu xương.
Ông cũng không nói quá nhiều, dứt lời liền lập tức rời đi.
La hồng mơ màng.
Tu vi kiếm khí của ta đã lên...!Bát phẩm rồi?
"Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử."
Triệu Đông Hán cùng nụ cười hở lợi, mặt sẹo nhúc nhích, xán lại chúc mừng.
"Thuộc hạ quả thật có phúc, đã tăng lên Võ tu Thất phẩm, may mắn là Trần quản gia vẫn cho phép thuộc hạ làm hộ vệ bên cạnh công tử như trước."
Triệu Đông Hán cười nói.

La Hồng vuốt vuốt mi tâm, từ trên giường đứng dậy, bước từ trong phòng ra ngoài.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cái gì đó.
"Lão Triệu, Trần thúc nói chuyện bên ngoài, là chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Triệu Đông Hán tắt ngúm, thận trọng nhìn La Hồng, giống như đang lựa lời an ủi La Hồng.
"Công tử, chuyện cũng không có gì đâu."
"Bây giờ, trong huyện An Bình, đều nói công tử là sát nhân, đồ tể, đồ sát Triệu gia, vô số người đều đang chửi mắng công tử, thanh danh của công tử đã rớt xuống ngàn trượng rồi, bây giờ tất cả tội ác bọn họ đều đổ hết lên người công tử."
"Vô số văn nhân sĩ tử lại viết văn chương ở ven đường mắng chửi công tử.”
Triệu Đông Hán trầm giọng nói.
Trong giọng nói của hắn ta mang theo vài phần phẫn nộ.
La Tiểu Tiểu nghe xong trợn trừng mắt, tức giận đến cắn chặt răng.
"Rõ ràng là Triệu gia muốn giết chúng ta, chúng ta dựa vào đâu mà không thể giết bọn họ? Tại sao lại chửi chúng ta?"
La Hồng dừng chân trước cửa gỗ khắc hoa không khỏi sững sờ.
Sau một khắc, trong ánh mắt Triệu Đông Hán, La Tiểu Tiểu, La Hồng quay lưng về phía bọn họ, đứng lặng người, thân thể nhẹ nhàng run lên.
"Công tử, xin đừng tức giận."
"Thương thế của người vẫn chưa lành, không nên tức giận."
Triệu Đông Hán vội vàng quan tâm nói.
Hai bả vai La Hồng run lên không ngừng, giống như tức giận đến run rẩy, cũng giống như...!Nén cười đến run rẩy.
"Chà...!Lão Triệu, các ngươi ra ngoài hết đi, để công tử ta...!Một mình cười...!À không, một mình khổ sở một lát."
La Hồng phấn chấn rung vai.
Lão Triệu thở dài, công tử tức điên rồi, xem ra cần yên lặng một chút.
Đợi cho đến lúc Lão Triệu, Tiểu Đậu Hoa và La Tiểu Tiểu đã rời đi.
La Hồng không thể chờ thêm nữa, lấy từ trong ngực ra quyển sách nhỏ.

Đôi mắt như phát sáng, nhìn chằm chằm vào sổ.

Hai tay run rẩy.
Hôm nay!
Bản công tử nhất định phải xóa sạch cái chữ “Tiểu” trước hai chữ “Phôi Đản” kia.
La Hồng rất chờ mong, so với lần trước hắn còn chờ mong hơn.
Lần trước, hắn gom góp đầy đủ tội ác, đổi một cái mặt nạ Tà Quân.

Lúc chiến đấu ở bên trong Triệu phủ, mặt nạ Tà Quân cho hắn thấy tác dụng mang tính quyết định, để hắn có thể chém giết ba tên Thất phẩm.
Mà lần này, La Hồng có thể chắc rằng, tội ác của hắn hẳn là sẽ gom được nhiều hơn nữa.
Đó là chưa kể đến việc, hắn đã thiết lập đối tượng mình nhắm vào trước khi hành động là Triệu phủ và Ngụy Vô Nhàn.
Hai cái này sẽ cung cấp tội ác gấp bội.

Chỉ tính riêng việc, bây giờ, mọi nơi trong huyện An Bình truyền tin tức La Hồng hắn là kẻ gi ết chết cả Triệu phủ, thì tuyệt đối có thể làm cho hắn nhận được một số lớn tội ác!
Bây giờ, ở huyện An Bình thanh danh của hắn xấu tới cực điểm, “được” người đời gọi là đồ tể, La Hồng quả thực mừng như muốn điên.
Lật quyển sách ra, hắn nhanh chóng mở đến trang giao diện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi