THẦN CẤP Ở RỂ



Du Kinh Hồng gật gật đầu, trận đấu này nhìn giống như đã kết thúc, nhưng thực ra lại chỉ vừa mới bắt đầu, Diệp Vô Phong tiến lên một bước: “Tư Lệnh Diệp, tôi hiểu rồi, ý của anh là nếu như có một ngày tôi đánh viên màu đen này vào lỗ, thì anh sẽ đồng ý đến Hồng Thuẫn làm trợ thủ cho tôi sao?”
Diệp Vô Phong cười cười nói: “Đội trưởng Du, cô rất thông minh, hơn nữa cũng là một thiên tài võ thuật, nhất định một ngày nào đó cô có thể vượt qua tôi.

Đến khi đó, ngồi xuống nói chuyện, không phải là điều không thể.”
Du Kinh Hồng mỉm cười nói: “Tư Lệnh Diệp, chuyện đời cũng như ván đấu này vậy.

Trong trò chơi này, có một ngày, tôi nhất định sẽ thắng anh.


“Đội trưởng Du, nếu như cô không có chuyện gì nữa, thì tôi xin tạm biệt ở đây.”
Du Kinh Hồng nói: “Đợi đã.”
“Tư Lệnh Diệp, nếu anh đã đến rồi, chưa uống ly trà mà đã muốn đi sao? Xem ra tôi thật không biết cách đối đãi với người khác." Du Kinh Hồng vừa dứt lời, đi tới trước bàn trà, đưa bàn tay trắng nõn ra và đặt lên trên ấm trà sứ tinh xảo , đột nhiên, mắt của cô ta bắn ra một tia tinh lực đáng sợ, nước trà trong ấm trà, dưới tác dụng của nội lực, quả thực bắn ra một mũi tên nước, mà mũi tên nước bắn ra không phải lệch hoặc xiên Ngũ Maa vặn rơi vào trong tách trà, đầy bảy phần tách không hơn, không kém.


Diệp Vô Phong khen ngợi: “Đội trưởng Du chiêu đãi khách rất tốt, tôi cảm ơn!” Anh cầm tách trà lên uống cạn.


Sau khi chắp tay tạm biệt Du Kinh Hồng, Diệp Vô Phong rời khỏi biệt thự, quay trở lại xe lập tức gọi cho Bạch Tinh Đồng.

Bạch Tinh Đồng giờ đang giải quyết vụ của Mạc Đông Lôi ở đội hình sự sở cảnh sát Tam Giang, nghe thấy Diệp Vô Phong hỏi, cô ta cười và nói: "Du Kinh Hồng là sư phụ của tôi, tôi đã học võ công từ cô ấy."
Diệp Vô Phong hỏi: "Cô đã nói cho cô ấy biết thân phận của tôi?"
Bạch Tinh Đồng đáp lại: "Tôi không nói.

Cô ấy đã tìm ra sau khi biết chuyện.


Diệp Vô Phong, anh không nên đổ oan cho người khác.

Anh tung hoành ở thành phố Tam Giang lâu như vậy, cô ấy không thể không biết, nếu không phải tôi nói tốt cho anh biết bao lời thì sợ rằng sư phụ tôi đã bắt anh đi từ lâu rồi.

Mà này, anh định làm gì sắp tới? Anh sẽ đồng ý với đề nghị của sư phụ tôi chứ?"
"Được rồi.

Chuyện này tôi sẽ nói sau.

Hiện tại cô đang làm gì vậy ? Vụ án của Mạc Đông Lôi vẫn chưa được giải quyết ư?" Diệp Vô Phong hỏi, anh rất quan tâm đến vụ án của Mạc Đông Lôi.

Anh chàng này rất điên cuồng và Diệp Vô Phong cũng hy vọng có thể sớm kết tội anh ta, kết thúc cuộc đời tội lỗi của anh ta.


Bạch Tinh Đồng nói: "Hiện tại có một số khó khăn.

Đứa trẻ này rất cứng miệng, nửa lời cũng không chịu nhận tội.

Mặc dù có các công cụ phạm tội trong xe, nó lại khẳng định rằng mình không làm điều đó.

Nhưng tôi có một manh mối quan trọng ở đây.

"
Diệp Vô Phong hỏi: “Manh mối gì?"
Bạch Tinh Đồng đáp: "Đêm đó, cùng với Diệp Vô Phong gây án có hai người , một người là Chiến Hùng đã chết và người còn lại được gọi là Ngũ Ma.


Theo điều tra của thám tử chúng tôi, chính Ngũ Ma này đã mua những dụng cụ nổ mìn và giao cho anh ta.

Sau đó đã biến mất.

Chúng tôi đã đến nhà anh ta để tìm anh ta.

Người này vài ngày trước đã biến mất hoàn toàn."
Diệp Vô Phong nói: "Xem ra tên Ngũ Ma này rất quan trọng.

Nếu như cô tìm ra anh ta, Mạc Đông Lôi sẽ không còn có gì để chống lại được."
Bạch Tinh Đồng đáp lại: "Vâng.

Tôi đang cử thêm người để tìm tung tích của Ngũ Ma."
Ngày 10/10 vừa qua, Lâm Thư Âm đã có một ngày tuyệt nhất trong cuộc đời của cô ấy, cô đi chiếc Bugatti Veyron trị giá 45 triệu, dọn về dinh thự trị giá hơn 200 triệu của gia đình và sắp xếp một bữa tiệc linh đình tại nhà để chiêu đãi họ hàng, bạn bè.


Bà cụ đứng trước mặt cây hạnh đào già với những vết sần sùi ở thân của nhà họ Lâm, cây hạnh đào già không những ra quả mà thậm chí còn có hoa nở rộ.

Bà nắm lấy tay Lâm Thư Âm và nói: "Thư Âm.

Cho đến hôm nay bà mới biết ông của con đã nói gì trước khi mất.

Ông của con quả thực có một đôi mắt rất tinh tường.”
Lâm Thư Âm cười nói: "Bà, chúng con đã đặc biệt chuẩn bị cho bà một căn phòng thoải mái nhất trong nhà này.


Từ nay về sau bà sẽ sống ở đây."
Bà cụ đi theo Lâm Thư Âm về phòng riêng, đưa bàn tay đã chai sần của mình ra cẩn thận vuốt ve từng đồ đạc trong phòng: "Được rồi, thật tốt quá.

Nếu bà có thể sống ở đây thêm một ngày, bà đời này chỉ có vậy là thỏa mãn."
Tả Tiểu Thanh đang tiếp đãi khách bên ngoài.

Theo lời mời của bà, các thành viên trong gia đình của Tả Tiểu Thanh đều đến.

Tả Tiểu Lam đưa tay vuốt ve lớp vỏ kim loại đặc biệt của Bugatti Veyron, ghen tị nói: "Chị ơi, chiếc xe này đẹp quá, ít nhất cũng phải bốn triệu đúng không ạ?"
Tả Tiểu Thanh cười khúc khích: "Em gái của chị ạ, em chưa từng thấy thế giới.

Em có biết đây là loại xe gì không? Bugatti Veyron phiên bản giới hạn trên thế giới chỉ có tám chiếc.

Giá chiếc xe này là 45 triệu!"
Tả Tiểu Lam sợ đến mức lè lưỡi: "Trời ạ, xe 45 triệu, chị ơi, con rể chị chính xác có bao nhiêu tiền?"
Tả Tiểu Thanh đắc ý nói: "Cụ thể có bao nhiêu tiền chị cũng không biết.

Dù sao tất cả đại gia ở thành phố Tam Giang cộng lại cũng không so bì được với thằng bé."
Tả Tiểu Lam thốt lên: "Quá tuyệt vời! À, em thật không có mắt nhìn, còn cười nhạo thẳng bé là đồ rác rưởi.

Chị ơi, chị nghĩ Vô Phong sẽ ghét em không?"
Tả Tiểu Thanh nói: “Đương nhiên sẽ không rồi, em là dì của Thư Âm, cũng là dì của thằng bé.

Đứa bé Vô Phong này rất hiếu thảo.

Thằng bé không những không ghét em, mà còn không tiếc công sức để giúp đỡ em.

Hôm nay mời gia đình em đến, Gia đình em có khó khăn gì thì cứ nói ra.

Thằng bé nhất định sẽ giúp đỡ, em nhất định sẽ hài lòng."

Tả Tiểu Lam ngạc nhiên hỏi: “Có thật không”
Tả Tiểu Thanh nói: “Chị gạt em làm gì.”
Tả Tiểu Hồng và Tả Đại Phú đến cùng nhau, Tả Tiểu Thanh nói với họ: "Vô Phong đã hứa với chị, hôm nay cậu ấy sẽ đáp ứng một yêu cầu đặc biệt của mỗi gia đình có mặt.

Tất nhiên, mọi người cũng không nên yêu cầu quá nhiều, chỉ vừa đủ thôi.

Ví dụ như là Tả Đại Phú, không phải em và Từ Nghệ Chi định mở một thẩm mỹ viện sao? Chị cho các em một gợi ý.

Đừng đầu tư quá nhiều.

Năm triệu là đủ."
Tả Đại Phú há hốc miệng kinh ngạc: "Chị của em.

Chị nói là thật sao? Vô Phong sẽ đầu tư 5 triệu cho chúng em?"
Kết quả là ngay khi bữa tiệc bắt đầu,Tả Đại Phú đã hoàn toàn bị thuyết phục, Diệp Vô Phong chính thức hứa rằng tất cả người thân và bạn bè đến tham gia lễ kỷ niệm một năm ngày kết hôn của anh với Lâm Thư Âm hôm nay sẽ nhận được một khoản tài trợ thương mại hoặc tiền trợ cấp nhân thọ.


Tả Đại Phú nói rằng anh ta muốn mở một thẩm mỹ viện và anh ta cần sự đầu tư và tài trợ của Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong lập tức chuyển cho anh ta 6 triệu NDT: “Cậu, nếu không đủ tiền thì có thể nhờ Thư Âm giúp.

Nhưng cậu phải nhớ bỏ cờ bạc, nếu còn làm vậy, cậu sẽ không bao giờ vay được một xu từ cháu trong tương lai."
Tả Đại Phú bật khóc biết ơn: "Vô Phong, tôi hứa sẽ không đánh bạc trong tương lai.

Tôi sẽ làm công việc kinh doanh này với người mợ này của cậu một cách ổn định."
Diệp Vô Phong cười nói với Nghệ Chi: "Mợ à, đây là cậu tự hứa với chính bản thân mình, sau này mợ chịu trách nhiệm quản lý tiền, giám sát cậu."
Từ Nghệ Chi cũng rất vui: "Vô Phong, cảm ơn sự tài trợ hào phóng của cậu.

Chúng tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ và không làm xấu mặt cậu!"



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi